Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngự Phồn Hoa

Ngự Phồn Hoa

Tác giả: Vô Xứ Khả Đào

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341731

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1731 lượt.

là địch.”
Phó tướng tất nhiên là biết rõ chuyện cũ, cúi đầu không dám mở miệng.
“Hôm nay ra trận gặp lại nhau, ta cũng nên nhìn xem tiểu tử này mấy năm nay có tiến bộ chút nào không.” Lão nhân xúc động cười, xoay người hạ thành.
Giang Tái Sơ ở trong chủ trướng, ngồi xuống, bội kiếm chưa bỏ xuống đã nghe vệ binh báo lại: “Cảnh tướng quân đến.”
“Thế nào rồi?” Giang Tái Sơ đứng dậy đỡ.
“Đốt lửa hơn tháng nay, Độc Tú Phong đã hóa thành đất khô cằn vững chắc, nóng hầm hập, chân người không thể bước lên.” Cảnh Vân đứng lên bẩm báo, “Thượng tướng quân, núi này đã đủ nóng rồi.”
Giang Tái Sơ gật đầu, “Kênh dẫn nước đâu?”
“Từ tiên sinh đốc thúc ngàn binh sĩ, bây giờ vẫn đang đào trong núi sâu, thay đổi dòng chảy.”
“Hàn Duy Tang đâu rồi?” Giang Tái Sơ trầm mặc một lát rồi hỏi.
“Đã đi vào núi với Từ tiên sinh, hơn mười ngày vẫn chưa ra .”
“Biết rồi, gọi Mạnh Lương tới, ngày mai công thành, hắn làm tiên phong.”
“Thượng tướng quân, thủ thành là… Vương lão tướng quân.” Cảnh Vân do dự hết lần này đến lần khác, nhẹ giọng nói, “Huynh và ông ấy…”
“Trên chiến trường không có hữu nghị hay thầy trò, cũng không có ân tình ngày xưa.” Giang Tái Sơ khẽ lau bội kiếm dưới ánh nến, một tia rét lạnh hiện lên trong mắt, ngữ khí bình thản, “Lão tướng quân cũng giống như ta vậy, trong lòng đều biết rõ.”
“Nhưng mà…” Cảnh Vân cúi đầu, gằn từng chữ, “Nàng ta dùng kế này, Cảnh Vân cảm thấy có vẻ như phản lại thiên đạo.”
“Làm trái thiên đạo sao?” Giang Tái Sơ bỗng nhiên đứng lên, khóe môi mím lại, ánh mắt sâu thẳm một chút cũng không có ý cười, “Khi Giang Tái Sơ ta thuận theo thiên đạo, ông trời đối xử với ta như thế nào?! Mà cái gọi là thiên đạo này, làm sao thuận theo ta!”
Ngọn lửa trong lòng chủ soái chợt bùng lên, Cảnh Vân lui về phía sau nửa bước, cúi đầu quỳ xuống, không dám nói nữa.
Hôm sau.
Giang Tái Sơ cho Mạnh Lương dẫn đầu, hướng về phía cửa nam thành Trường Phong, phát động cuộc chiến công thành.
Hổ Báo Kỵ bày trận phía trước chỉ dùng để thăm dò, đá to từ trên trường thành ném xuống như mưa. Sau tiếng nổ bang bang, màu xanh đen trên tường đá chỉ còn lại vài vết tích màu trắng nhạt, tòa thành trì này không chút mảy may chấn động. Binh lính khiêng thang mây (4) trăm trượng lên, chỉa vào trên đầu tường thành. Ở trên lăn đá xuống chân thành.
(4) thang mây: thang dài dùng để công thành hay chữa cháy
Giang Tái Sơ đứng trong chủ trướng, tay phải đặt lên trên bội kiếm, không hề chớp mắt nhìn tình hình chiến trận phía trước.
Trinh sát chạy đến chủ trướng, mang về chiến báo mới nhất.
“Hổ Báo Kỵ đi tiên phong, thương vong quá bán, Mạnh tướng quân đã phái bộ binh lên thay…”
“Trước mắt không cho ai trèo lên cổng thành.”
Khói báo động tỏa khắp trời, Giang Tái Sơ lẳng lặng đứng thẳng, dưới lông mi tuấn tú là ánh mắt ngập tràn lãnh khốc.
Dưới trướng, một gã tướng thủ thành chần chừ một lát rồi góp lời: “Thượng tướng quân, vài canh giờ đã qua rồi, tin tức đối với phe ta vô cùng bất lợi. Không bằng, để cho Mạnh tướng quân tạm hoãn công thành để tránh đánh một trận đến thiệt hại sĩ khí.”
Giang Tái Sơ xoay người quay về trướng, trong tiếng chém giết, giọng nói của hắn truyền rõ ràng tới tai mọi người: “Thành Trường Phong phòng ngự rất mạnh, ta đã sớm biết được. Mấy đời hoàng đế trước của Đại Tấn thu thập mấy vạn cân đồng thau rồi đem đi nấu chảy, đổ lên tường thành, quả thật là tường đồng vách sắt. Ta căn bản cũng không hi vọng Mạnh Lương có thể phá được thành ngay trận đầu.”
Các tướng lĩnh liếc mắt nhìn nhau.
“Sau giờ thân (5), tướng quân Liên Tú dẫn theo Quan Ninh quân thế chỗ Mạnh tướng quân, tiếp tục tiến công.”
(5) giờ thân: 15-17h
“Liên Tú nhận lệnh!”
Mạnh Lương nhận được quân lệnh, hung hăng chửi rủa, nắm trường đao đứng trước trận quát lớn: “Các huynh đệ! Thượng tướng quân ra lệnh, Hổ Báo Kỵ không tấn công lâu được, muốn Quan Ninh quân đổi cho chúng ta!”
“Chúng ta liều chết đánh ba canh giờ, lẽ nào lại khoanh tay ngồi nhìn Liên Tú đoạt công! Các ngươi phục sao?!”
“Không phục!”
“Không phục thì con mẹ nó theo ta tiến lên! Trước giờ thân phải dựng thang mây lên! Trở về lão tử sẽ cho các ngươi ăn mừng!”
Mạnh Lương xông pha đi đầu, đoạt lấy trường cung trong tay binh lính, kéo căng ra, cung tiễn giống như sao băng, ba mũi tên bắn ra cùng lúc, bắn về phía đầu tường. Trên tường thành nhiều người bị một kiếm mất mạng, ngã xuống giữa Hổ Báo Kỵ, óc não và máu tươi văng khắp nơi.
Ba quân phút chốc im lặng, Mạnh Lương lau máu lẫn bùn trên mặt, vẻ mặt dữ tợn: “Giết!”
Ba mũi tên hướng tới, sĩ khí lập tức tăng mạnh, quân lính theo chủ soái nhắm về phía chân thành.
Thang mây mọc lên như rừng, binh lính đông như kiến, không sợ chết mà leo lên, lại liên tục rơi xuống, thân thể nát bét. Chẳng qua là lúc ấy giết đỏ cả mắt rồi, không còn ai quan tâm đến sinh tử, đạp lên thi thể của đồng bạn mà xung phong về phía trước như cũ.
Ánh mặt trời dần tắt.
Hổ Báo Kỵ dũng mãnh đã đi đến bước này, cuối cùng vẫn đánh không lại thành Trường Phong. Thang mây đã


Polly po-cket