
Tác giả: Dung Quang
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 1341731
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1731 lượt.
n còn nghỉ phép năm, hay là nhân lúc anh đực nghỉ hè, chúng ta đi chơi được không?”
“Đi đâu?”
“Nước Pháp.”
Cố Chi không ngờ cái cô nói đi ra ngoài chơi lại là xuất ngoại, hơi dừng lại: “Nước Pháp sao?”.
Thư Tình gật đầu: “Em muốn đi xem từng nơi anh đã trải qua.” Giọng nói mềm mại hơi, còn mang theo chút nung nịu, nịnh nọt nhìn anh: “Anh yên tâm, em tiết kiệm lương lâu như vậy, hoàn toàn có thể đi chơi!”
Đôi mắt Cố Chi trầm xuống: “Nhìn anh giống như đang lo lắng vấn đề tiền bạc sao?”
Thư Tình tự biết nói lỡ, nhanh chóng dụi đầu vào lồng ngực thầy Cố, vừa làm nũng vừa nói: “Em muốn đi mà, đi thôi, đi thôi? Đưa em đi được không? Em học tiếng Pháp lâu như vậy, cũng không thể cả đời không gặp người Pháp nào đực? Cũng phải cho em đi xem một chút đàn ông mũi to của Phap chứ!”
“... Ý của em là, nguyên nhân em muốn đi Pháp là vì nhìn đàn ông?”
Thư Tình cả kinh, lập tức ngẩng đầu lên: “Không không không, nhìn cả thế giới anh đẹp trai nhất, người đàn ông khác có gì mà xem chứ? Em chỉ muốn cùng anh tới nước Pháp lãng mạn du lịch hai người, ngọt ngọt ngào ngào, ân ân ái ái, hòa hòa mỹ mỹ, du, lịch, lãng, mạn, hai, người!”
Câu nói cuối cùng thành công làm đuôi mày thầy Cố cong lên.
Du lịch lãng mạn chỉ hai người?
Cái này thì có thể.
*
Đối với Thư Tình sống trong gia đình đơn thân mà nói, mẹ cô vì cô ăn mặc tiết kiệm cho nên từ khi còn là học sinh cô đã dưỡng thành thói quen không thể tiêu tiền như nước, vì vậy chuyện đến Pháp trở nên vô cùng xa xỉ, cho dù hôm nay cô có tiền lương cao nhưng vẫn là một cuộc du lịch đắt đỏ.
Nhưng mà cô suy nghĩ nhiều vẫn quyết định tham gia cuộc hành trình này cùng Cố Chi, không vì chuyện gì khác chỉ vì có một thời cơ thỏa đáng nhất cùng Cố Chi đối mặt với sự cố chữa bệnh đã mang lại tiếc nuối và đau xót cho anh.
Một tác giả cô từng tôn sùng đã từng nói: “Một khi tới một ngày tôi không thể rời khỏi anh ấy lâu, tôi nhớ anh ấy sẽ như thế nào, tôi nhớ anh ấy hơn nữa mơ thấy anh ấy sẽ như thế nào, tôi không dám nhớ mà mơ cũng không mơ đến anh thì sẽ như thế nào.”
Cố Chi gần như im lặng không đề cập tới mình từng đứng trên bàn giải phẫu như thế nào, cho dù cô tình cơ hỏi anh, anh cũng chỉ mỉm cười. Nhưng anh càng biểu hiện không để ý thì Thư Tình càng khẳng định sâu trong lòng anh, nhất định chuyện này sẽ rất khó để tiêu tan, bởi vì anh đã từng coi đó là mơ ước suốt đời của mình, cuối cùng vào lúc ánh sáng rực rỡ nhất lại phải rời khỏi giấc mộng này.
Anh càng không đề cập tới thực sự không phải biểu hiện của việc buông bỏ, mà vì không dám nhớ cho nê ngay cả dũng khí nói ra cũng mất đi.
Máy bay chở hai người xuyên qua tầng mây, đi qua khoảng cách mà cô chư từng trải qua, kéo dài qua một phần ba trái đất, cuối cùng tới đất nước chỉ xuất hiện trên sách vở và TV.
Paris chính là thành phố ấn tượng trong lòng mọi người, thành phố lãng mạn kéo dài hai bên bờ sông Seine, tràn ngập hơi thở mộng ảo mê ly.
Thư Tình nghĩ rằng mình sẽ thấy những cảnh tượng phồn hoa tráng lệ, nhưng từ sân bay tới, rất cả đều có vẻ cổ xưa mà ấm áp. Những ngôi nhà hai bên đường cũng có chút tuổi, tường gạch vàng nhạt xây hơi thấp, cô cảm thấy giống như đi vào đất nước cổ xưa trong đồng thoại.
Gần như trên ban công mỗi nhà đều có những đóa hoa khác nhau, có dây vươn quanh, từ trên ban công chạy dọc theo vách tường, hoa tím và trắng đan xen vào nhau, những đóa hoa lốm đa lốm đốm làm đẹp thêm thành phố cổ tích trong đồng thoại này.
Đi xuyên qua con đường nhỏ, Cố Chi đưa cô vào ga tàu điện ngầm, xe điện ngầm của thành phố đi vào hoạt động đã một trăm năm, càng tạo ra cảm giác xưa cũ và lâu năm. Ngồi trên tàu điện ngầm nhìn xung quanh xem sách vở, khác xa hình ảnh mọi người vùi đầu nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm của thành phố A.
Nhưng cô không ngờ chính là trên tàu điện ngầm có những người hành khất, bọn họ không phải mặc quần áo tả tơi xin bố thí mà dọc theo đường tàu biểu diễn âm nhạc, mặc dù ăn mặc quần áo cũ nhưng vẫn gọn gàng sạch sẽ.
Một người đàn ông râu quai nón thổi kèn Harmonica đi qua Thư Tình, cô sững sờ nhận ra đây là bài “Jardin d\' hiver” mà Cố Chi từng cho cô nghe trê xe, tại đất nước xa lạ nghe được giai diệu quyen thuộc như vậy, trong lòng cô rung động, lấy một đồng Euro mà Cố Chi đưa cho cô từ sớm, bỏ vào trong tay người đàn ông.
Người đàn ông nước Pháp mũi to nhe rằng cười, nháy mắt với cô mấy cái, tiếp tục thổi kèn Harmonica đi về phía xa.
Lãng mạn như thế, mộng ảo như thế, kiểu của Paris.
*
Từ lúc Cố Chi dùng nhiều buổi tối để lên kế hoạch cho chuyến đi lần này thì Thư Tình thoải mái nhà nhã nằm trên giường nghịch điện thoại, cô vẫn luôn cho rằng lần này đến Paris sẽ ở trong khách sạn sang trọng, kết quả lúc đi thì cô mới phát hiện Cố Chi đưa cô đến một ngôi nhà của người Pháp.
Chủ cho thuê nhà là một bà cụ hơn 50 tuổi, vừa thấy Cố Chi đã nhiệt tình tặng anh một cái ôm thật to, sau khi bà biết được thân phận của Thư Tình thì mặt mày hớn hở ôm chặt lấy cô, khiế cô chỉ có thể lắp ba lắp bắp nói: “Bonjour, bonjour!”
Đây