XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Giám Hộ Ưu Tú

Người Giám Hộ Ưu Tú

Tác giả: Trinh Tử

Ngày cập nhật: 03:30 22/12/2015

Lượt xem: 134482

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/482 lượt.

, phảng phất như có dòng máu nóng truyền vào, khiến cô không biết làm sao cho phải.
Anh là đàn ông. . . . . .
Kể từ khi cùng anh ở chung, cô chưa bao giờ cảm thấy nam nữ nên cách xa nhau một khoảng như vậy, bây giờ cô mới sâu sắc nhận ra, anh là đàn ông.
Cô cả kinh, vội vàng giùng giằng muốn rời khỏi lồng ngực của anh.
“Chú buông cháu ra!”
Giữa lúc hai người đang trong không khí căng thẳng, cô bỗng thốt lên “mệnh lệnh” thì không khí lại căng thẳng đến cực điểm.
Sau đó, Diêm Vệ không nói được lời nào đặt cô xuống, cho đến khi xác định cô đã đứng vững vàng mới đi đến bên cạnh bàn ăn.
Diệp Nhi Linh lập tức phát hiện khẩu khí của mình quá mức chói tai. Giống như anh đang ăn đậu hủ của cô vậy
Nên cô cảm thấy mình có chút quá đáng, vì vậy vội vàng nói xin lỗi, “Thật xin lỗi! cháu không nên như vậy. . . . . .”
Chỉ thấy Diêm Vệ lắc đầu, bày tỏ không ngại, tiếp đó lại như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Hôm nay ăn cái gì?”
“A! Mì ý nấu súp hải sản!” nghe vậy, cô vội vàng bưng lên bữa ăn tối, trong lòng có cảm giác như trút được gánh nặng.
Thật may là chú ấy không tức giận. . . . . . Nhưng mới vừa rồi, cô cảm thấy chú có chút kỳ quái, nhìn lầm chăng?
Cô nhịn không được, len lén nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt. Đó là tự nhiên như thường, lạnh lùng mà khó gần! Nào có giống ý nghĩa trong lòng cô. . . . . .
“Không ăn sao?” Anh mở miệng, ánh mắt sắc bén chống lại tầm mắt thăm dò của cô.
Anh không phải là không hiểu sự hốt hoảng trong lòng cô, anh sao có thể không có phản ứng với tiếp xúc vừa rồi, chẳng qua là anh che giấu tốt mà thôi, nếu như không phải là anh cố gắng đè nén xuống thì. . . . . .
“A!” Cô vội vã cúi đầu, trốn tránh ánh mắt dị thường nóng bỏng mà chăm chú của anh.
Hỏng bét! Tim cô đập nhanh quá! Ai bảo ánh mắt của chú ấy lại như vậy . . . . . . Như vậy . . . . . .trời ạ! Cô không biết nên hình dung thế nào nữa!
Thôi! Nhất định là mình nghĩ bậy bạ, lại còn đổ thừa cho người khác!
Đợi trên vẻ đỏ ửng trên mặt tản dần, Diệp Nhi Linh mới dám ngẩng đầu nói chuyện vui vẻ với Diêm Vệ.
Không khí mập mờ lúc nãy từ từ tản đi.






“Có thật không? Có thật không? Oa! Thật lãng mạn đó!” tiếng thét hâm mộ của Lý Quân Nghi cơ hồ vang vọng khắp toàn trường.
Diệp Nhi Linh đã sớm đỏ bừng mặt, vội vàng che cái loa phát thanh kia, “Nhỏ giọng một chút thôi!”
lãng mạn cái gì! Lúc ấy cô vừa nghĩ tới ôm lấy mình là một người đàn ông, cô khẩn trương vội vàng, làm sao có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.
“không có người nghe được, cậu đỏ mặt cái gì chứ? Có quỷ đó!”
“Nào có ai mà bị nam sinh ôm sẽ không đỏ mặt chứ!” Diệp Nhi Linh lớn tiếng phản bác.
“Cậu khẩn trương làm gì? Tớ còn tưởng rằng cậu muốn tớ giúp cậu tìm biện pháp để đối phó với anh ta chứ!” Lý Quân Nghi nói.
“Tớ nào có? Tớ chỉ nói cho cậu nghe một chút thôi! Không muốn nghe thì đừng nghe!” bây giờ nhìn lại, Diệp Nhi Linh cũng có mấy phần xấu hổ, rồi chuyển thành giận.
“Được rồi! Tớ nghe là được mà!” Lý Quân Nghi lấy lòng, kéo tay của cô, lại hỏi: “nếu cậu không có cảm giác với chú mình, có phải vì ở trường học đã có đối tượng làm tim cậu nhảy lên phải không? Nói nghe một chút nào!”
“Hừ! Đâu phải ai cũng giống cậu và Giang Quân Ngạn dính nhau cả ngày đâu!” Diệp Nhi Linh hừ lạnh một tiếng, quyết định gậy ông đập lưng ông.
Quả nhiên, chuyển thành Lý Quân Nghi đỏ mặt, vội vả lắc đầu giải thích, “tớ không có!”
“Vậy à? không phải các cậu đang dùng chiêu ‘yêu nhau lắm cắn nhau đau’à?”
“Không phải! Nếu cái miệng thúi của cậu ta không khích tớ, thì tớ mới không cần chấp nhặt cậu ta!”
“phải không đó?”
“Đương nhiên”
“Hắc hắc! Tớ không tin!” Diệp Nhi Linh nói xong, lập tức chạy đến phòng học.
“Nữa!” Lý Quân Nghi xấu hổ, nhấc chân đuổi theo.
*****
“Hai cậu chạy đi đâu vậy?” Triệu Lợi chặn chận hai người Diệp Nhi Linh ở cửa lại, theo như lời cậu ta nói, dường như đã tìm các cô thật lâu.
Bất đắc dĩ, Diệp Nhi Linh thở gấp liên hồi, căn bản không rảnh giải thích cho cậu ta nghe; Lý Quân Nghi đuổi theo ở phía sau dĩ nhiên cũng thở gấp giống như vậy.
“Làm sao lại thở gấp thế?” Triệu Lợi cau mày.
Giang Quân Ngạn chậm rãi đi tới, nói: “Tám phần là Lý Quân Nghi kéo Nhi Linh đi nói xấu tớ, bị thầy chủ nhiệm bắt quả tang nên mới vội vàng chạy đi!”
“Không thèm nhá!” Lý Quân Nghi càng tức thêm, giơ móng vuốt lên, “Ai nói xấu ai thì không biết được? Đúng là lắm chuyện!”
“A? Nếu cậu không kéo Nhi Linh đi làm chuyện xấu, sao lại thở hồng hộc như chạy nạn thế hả? Nói nghe một chút nào!”
“Chúng ta. . . . . .” Lý Quân Nghi nhất thời cứng họng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên. Cũng không thể nói với mấy tên đó là các cô thảo luận về “vấn đề kia”!
Diệp Nhi Linh nhìn Lý Quân Nghi một cái. Nở nụ cười, ra trò đùa dai, “Quân Ngạn này! Chúng tớ vừa mới nói về cậu đó!”
“A! không có! Chúng tớ không có nói về cậu đâu!” Lý Quân Nghi hốt hoảng, hiển nhiên rất khả nghi, nhưng lời phủ nhận của cô hoàn toàn bị Giang Quân Ng