
Tác giả: Điển Tâm
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134430
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/430 lượt.
hông kịp đỡ. Nhoáng cái Giang Chấn phi lên trước đỡ được Tĩnh Vân
- Cảm ơn anh…thực xin lỗi…
Tĩnh Vân lúc hiểm nguy lại được nam nhân ôm vào lòng, xấu hổ, mặt đỏ bừng, nói lắp bắp
Giang Chấn cúi mắt lạnh lùng, nhìn nàng 1 cái, lấy chiếc túi trongtay nàng
- A, không cần…ta tự làm được.
Tĩnh Vân kiên trì, nhưng vừa nhìn khuôn mặt lạnh lẽo kia, tay sợ buông ra, không dám đấu trí.
Giang Chấn thuận tay, xách túi rác đi ra ngoài. Đứng ở bên trong, Phượng Đình nhíu mi, cơn tức giận tiêu bớt. A!xem ra người này ngoài cứng, chính là anh hùng đúng thời điểm nếu không em nàng đã ngã rồi, liền tha thứ cho thái độ vừa nãy của hắn.
-Tĩnh Vân, đừng đứng ở đó, đi gọi mọi người ra…còn nói bọn họ đem mọi thứ ra…
Đại tiểu thư ra mệnh lệnh, mọi người từ trên chí dưới làm răm rắp. Mười phút sau, khi 2 nam nhân rở về mùi thịt nướng đã thơm baykhắp, đám trẻ nhỏ thì nô đùa với Nặc Nặc, buộc nơ con bướm trên đầu
- Đại Công ! Anh tới đây.
Đang đứng bên than đá nướng, Phượng Đình nhìn chồng tươi cười. Hắn nhìn khuôn mặt mỉm cười kia ấm lòng. Bước chân đi đến bên nàng
-Một lát nữa thịt sẽ chín.
Nàng cười ngọt ngào, tay lật phên thịt, ôm cánh tay hắn lắc lắc, dựa vào hắn.
Hắn thấy mình kết hôn xong thật may mắn, may mắn vì đã chọn đúng người.Hắn cảm giác được tư vị “ gia đình”Một tiểu hài tử hét lên
-A! có gián
-Bên kia, bên kia
-Nhanh..nhanh đi bắt
-Mau…mau đánh chết bọ chúng, đừng để chúng bò đến đây!
Phượng Đình ra lệnh. Nói rồi, cùng đám hài tử truy đuổi
Sau rồi, tay bé nhỏ ôm lấy Lệ Đại Công dựa vào
- Vợ anh có giỏi không?
Lệ Đại Công nhìn vợ xinh đẹp mỉm cười, lại lần nữa cảm thấy thật may mắn cho chính mình. Đúng mình đã chọn đúng người!
Thẳng đến chạng vạng, phía chân trời có cơn mưa nhỏ ngày 1 nặng hạt, mọi người tìm chỗ trú, nhà bếp đông đúc tiếng nói, tiếng cười.
Nam nhân thì uống bia, ở phòng khách nói chuyện không biết trời đất. Mọi người vây quanh Lệ Đại Công và Giang Chấn, bắt đầu thảo luận vài vấn đề về pháp luật. Đang nói chuyện rôm rả thì tiếng chuông cắt ngang
- A có người
- Có khách, có khách
Lũ nhỏ nhảy dựng lên. Phượng Đình đi ra khỏi phòng bếp, vẫy tay bảo tiểu đệ mở cửa
- Lệ Đại Công đang ở đây?
Lần này là nói bằng tiếng Trung
Hắn vừa hỏi câu này, phía sau bắt đầu xôn xao. Đám trẻ nhỏ bắt đầu chỉ trích linh tinh, Phượng Đình cười mỉm rồi đóng sầm cửa lại. Lần này lâu hơn 1 ít bọn họ lại ấn chuông, nàng lại chậm rãi mở cửa ra
- Xin hỏi có chuyện gì sao?
Đối phương gương mặt tức đến méo xệch, ném giận dùng tiếng Trung nói
- Xin hỏi đội trưởng đội đặc nhiệm Phi Ưng Lệ Đại Công có ở đây không?
- Ngươi tìm anh ấy có chuyện gì?
Người nọ lấy ra giấy chứng nhận
- Chúng ta ở cục điều tra Liên bang Mĩ có chuyện cần gặp
Phượng Đình nhìn giấy chứng nhận rồi liếc mắt
- Là chuyện công
- Nha! Thực đáng tiếc, nhưng hôm nay là ngày nghỉ, Lệ Đại Công còn nghĩ ngơi
không rảnh.
Nói rồi thi hành trò cũ đóng sầm cửa lại. Tên kia thân thủ nhanh đã chặn lại
- Tiểu thư, ngươi thực hơi quá
- Ta! Ngươi có nhầm không? Ngươi dám vào ta sẽ báo cáo là các ngươi ức hiếp dân
lành.
Mọi người chen chúc ra xem, lúc Lệ Đại Công bước ra
- Lệ đội trưởng, chúng ta có việc cần khẩn cấp, mong ngươi toàn lực phối hợp
Phối hợp!
Namnhân kia bước ra, Phượng Đình nắm chặt tay lão công, nhưng anh không để ý
- Có chuyện gì mà các ngươi phải đến tận nơi này?
Đối phương sắc mặt thêm khó coi, chần chừ 1 lúc nhìn vẻ mặt biểu tình muốn đá ngay bọn họ văng ra của người nhà họ Lâm
- Chuyện này...chuyện này...Công tước bỏ trốn
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
- Có lầm không?
- Các ngươi làm ăn thế nào mà để hắn chạy mất. Không phải đưa hắn ra sân bay rồi
sao, mà hắn lại có thể chạy trốn!
Bên dưới mọi người mãnh liệt ồn ào, Phượng Đình thị uy họ mới im lặng.
Nghe được tin tức này, sắc mặt Lệ Đại Công trùng xuống, nhìn Giang Chấn như trao đổi gì đó, rồi quay lại trấn an mọi người
- Xin lỗi mọi người, ta có việc phải đi 1 lát!
- Không sao, đừng để ý chúng ta, con có việc thì hãy đi .
Nhạc phụ đại nhân khoan thai nói. Bên cạnh Phượng Đình lo lắng, run sợ ra mặt
- Không có việc gì đâu em!
Hắn tựa hồ như cảm nhận được sự lo lắng của nàng, rồi xoay người đi
Lúc sau khi Đại Công quay trở về, nhìn Phượng Đình nói:
- Bọn họ muốn gì?
- Công tước trên đường ra sân bay, được 1 đám người có vũ trang mang đi.
Cách sát đã phong tỏa mọi tuyến đường cả hàng không làm đường biển
- FBI muốn bọn anh giúp?
Lệ Đại Công gật đầu.
- Phượng Đình tình huống khẩn cấp, anh phải thông báo cho anh em.
Phượng Đình cúi đầu, nhìn chằm dép lê ở dưới chân
- Anh, hãy cẩn thận.
Kỳ thực, nàng