Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?

Ngươi Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào?

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341115

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1115 lượt.

làm cho một mạn sườn núi nhìn có vẻ không thực. Xung quanh rừng núi truyền lại đủ loại tiếng chim kêu vượn hú, có chút sâu trầm, nghe như tiếng hòa thượng tụng kinh. Dưới khe núi thỉnh thoảng còn xuất hiện một hai dòng suối nhỏ, có cái đã khô cạn vì hiện giờ còn chưa tới mùa mưa.
Đi núi là tiêu hao thể lực kinh khủng, tuy rằng nơi này cảnh đẹp mỹ lệ, nhưng khi chúng tôi mệt đến không thở nổi thì làm soa còn hứng mà thưởng với chả thức.
Đáng giận là tôi còn là ủy viên chụp ảnh, phải chạy trước chạy sau chụp ảnh cho cả đoàn.
Càng bực mình hơn là, khi tôi thở hồng hộc dừng lại lấy hơi, cái bộ dáng kinh dị đó lại bị Chung Nguyên chụp lại, hắn còn giơ di động ra khoe ta: “Đầu gỗ, cái tướng này của em nhìn rất giống chó con.” Tôi thực sự nổi điên, muốn giựt lấy cái đi động mà ném xuống đất cho bẹp đi … Đương nhiên, chỉ là nghĩ thầm.
Việc đáng tức giận nhất là, đối với người gian ác như thế mà tôi còn phải hao tâm tổn sức lấy lòng hắn, hắn ra nhiều mồ hôi tôi phải lấy khăn tay cười nịnh hầu hạ, hắn khát nước tôi phải dâng lên như cún con, hắn nói “Đầu gỗ, em đi chậm quá” thì tôi phải lồng lên chạy như ngựa để đuổi kịp …
Trời ơi, cái sự nịnh của tôi là thảm kịch nhân gian mà.






Hai mươi người chúng tôi bôn ba vật vã rất lâu, rốt cục lúc hoàng hôn thì tới được một chỗ khá bằng phẳng giữa sườn núi, đây chính là nơi chúng tôi dựng chỗ ở tạm.
Nghỉ ngơi phục hồi lại một chút, đội trưởng liền phát lều trại cùng với túi ngủ, hơn nữa còn chỉ sơ qua phương pháp dựng lều. tôi với Chung Nguyên dựng xong lều trại, đem vật dụng xếp vào xong còn ngồi ở cửa lều chụp cái ảnh làm kỉ niệm. nói thật, tôi đặc biệt không thích cùng con trai ở chung một lầu, trong lòng vẫn còn oán giận, cũng may đến lúc đó mọi người ai cũng chui vào túi ngủ của mình, không mảy may ảnh hưởng gì. Bây giờ đang là hoạt động tập thể, tôi không thể cố tình gây sự được.
Dựng xong hết lều trại, mọi người vây quanh cùng nhau làm cơm chiều.
Tuy rằng nơi này là rừng đã được khai phá, nhưng trừ bỏ khu vực gần chân núi có bán nước và đồ ăn, những chỗ khác vẫn còn nguyên vẻ hoang vắng. tất cả thực phẩm cùng đồ dùng nhà bếp của chúng tôi đều là mang đến, bởi vì quá nhiều đồ nên những vật dụng nhà bếp đều khá đơn giản, chỉ có vài cái bếp than, dụng cụ nướng, hơn nữa trong núi quan trọng nhất là phòng cháy, thế nên chúng tôi đặc biệt quan sát kĩ mấy cái bếp than. Đồ ăn mỗi người chuẩn bị không thống nhất cũng không quản lí, riêng về rau cỏ, chỉ mang theo một ít có thể nấu với thịt, tôm cá, rau dưa, đậu và một ít gia vị … tuy rằng đơn giản nhưng tại vùng sơn dã không thôn không quán này cũng coi như là phong phú.
Tôi bưng cà mèn, chẹp chẹp nước miếng ngồi xổm cạnh cái nồi, gắp lên mấy miếng thịt dê cùng rau dưa, sau đó chạy qua một bên cẩn thận thêm chút gia vị, cuối cùng …. Cười nịnh đem mấy thứ này đến cống cho Chung Nguyên …
Xung quanh đồng loạt truyền đến những tiếng hừ hừ.
Dùng xong bữa chiều, mọi người vây quanh chơi trò chơi tập thể, trò đầu tiên là Bịt mắt bắt dê. Quy tắc là bịt kín mắt một người, mọi người đứng bất động để cho anh ấy hoặc cô ấy sờ sờ, nếu kêu được đúng tên đối phương mới tính là được, sau đó người bị sờ lại tiếp tục bị bịt mắt mà chơi tiếp, nếu trong thời gian quy định không sờ được ai người bị bịt mắt phải chịu trừng phạt, đương nhiên nếu người bị sờ lộ ra âm thanh hay dấu vết gì thì hai người phải chịu phạt chung.
Uỷ viên văn nghệ đặc biệt chuẩn bị một cái hòm to, bên trong chứa đủ loại phương pháp trừng phạt, làm cho người khác nhìn mà run … cũng không biết ủy viên văn nghệ này lượm đâu ra cái trò chơi này, đối với cá nhân tôi mà nói thật không công bằng, phải biết rằng tuy rằng tóc tôi lúc này đã dài thêm một chút nhưng y như cũ vẫn là ngắn nhất toàn đội …
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cái đầu độc đáo có một không ai của tôi mới vòng thứ nhất đã hại chủ.
Đội trưởng đại nhân rất có tinh thần hy sinh đã tự nguyện là người đầu tiên bị bịt mắt, sau đó anh ta cứ quay mòng mòng tại chỗ một lúc thì đi thẳng về phía tôi. Tôi không thể động đậy, không thể nói chuyện, cứ ngu ngu ngơ ngơ để cho anh ta sờ sờ như quỷ sờ, khi đụng tới cái đầu thì anh chàng cười hihi lên, phi thường hiền lành thân ái vỗ vỗ đầu tôi, nói: “Mộc Đồng rồi?”
Tôi rất là buồn, tháo miếng vải đen trên mắt anh ta xuống, tự buộc che mắt mình, chạy ra giữa vòng vòng mấy cái sau đó dừng lại, tùy tiện chọn đại một hướng mà đi.
Rất nhanh đã đụng phải một người, người nọ sau khi bị tôi húc trúng, đứng tại chỗ vững vàng không nhúc nhích như Thái Sơn, bởi vì sợ đối phương là nữ nên tôi cũng không dám sờ vào ngực, sờ soạng mãi tìm được cánh tay của anh ta/cô ta, sau đó theo hướng cánh tay sờ lên trên. Cánh tay người này thô hơn tôi, hơn nữa cứng cáp, đội này làm gì nó nữ sinh nào hùng tráng như thế, chắc chắn là nam rồi. tôi lại sờ tới bờ vai của hắn, bờ vai cao ngang đầu ta, như vậy hắn ta chắc phải cao trên 178cm rồi, tôi suy tư một chút, trong 13 bạn nam đi cùng có mấy ngư