
Tác giả: Tửu Tiểu Thất
Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015
Lượt xem: 1341127
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1127 lượt.
hắn có cái vẻ nghiêm túc kì lạ …
Chung Nguyên nhìn chằm chằm sau tôi, sắc mặt kinh dị, hắn nói: “Nhìn sau em kìa”
Tôi bị vẻ mặt hắn làm cho sợ hãi theo, nơm nớp lo sợ xoay người lại.
Ánh sáng nhạt của đèn bàn chiếu một góc lều trại sáng sủa hơn, một cái gì đó bị túi sách ngăn trở, chỉ còn lại cái đuôi thò ra ngoài, nhưng nhìn mẩu đuôi đó thôi đã làm tôi chết ngất, bởi vì đó rõ ràng là … rắn!
Tôi kêu lên một tiếng kì quái, thất kinh lùi về sau, vừa lui vừa la lớn: “Rắn, rắn a!”
Không gian trong lếu nhỏ hẹp, tôi không nghĩ nhiều liền lao vào lòng Chung Nguyên, lúc này còn bất chấp gì nữa, sợ hãi nổ cả đầu ra rồi, tôi theo bản năng ôm chặt hắn, toàn thân run rẩy.
Chung Nguyên một chút cũng không sợ, hắn vỗ vỗ lưng ta, dương dương tự đắc cười: “Em không cần sợ đâu.”
Có khỉ không sợ á, là rắn, rắn đấy!
Mấy người ở lều xung quanh nghe được động, đều chạy tới an ủi, nhưng hung mãnh nhất là chị Linh, trước khi đi khỏi còn ngó đầu vào xem, sau đó khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng ta xạm đi.
Chị Linh thở phì phì rút đầu ra, sau đó đóng lều chúng tôi lại, tiếp theo tôi nghe tiếng chị ta nói với mấy người vây xem: “Không có gì đâu, hai người tán tỉnh nhau.”
“tán tỉnh” hai chữ này nhất thời đã kích thích thần kinh, tôi dùng sức đẩy Chung Nguyên ra, không dám nhìn hắn, nhưng tôi vẫn không có dũng khí quay lại chỗ của mình, chỗ đó có rắn a …
Vì thế tôi lách ra sau Chung Nguyên, cách chỗ con rắn càng xa càng tốt …
Chung Nguyên không hoảng không vội đi đến chỗ đó, sau đó phi thường dũng mãnh túm cái đuôi nó, bắt nó lên!
Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy Chung Nguyên quả thực là thần binh thiên tướng, anh dũng vô cùng …
Sau đó Chung Nguyên mang con rắn uốn éo, cười cười hướng về phía ta …
Tôi liều mạng lắc đầu, kinh hoàng nói: “Ngươi ngươi ngươi … ngươi đừng lại đây, ngươi …”
Chung Nguyên hươ con rắn nhỏ, cười nói: “Em còn chưa nhìn ra à, giả mà.”
Tôi tập trung nhìn, phát hiện hóa ra con rắn không cử động, toàn là Chung Nguyên vung vẩy thôi, rút cục thần kinh căng thẳng có chút thả lỏng.
Chung Nguyên đem con rắn nhỏ quăng tới trước mặt tôi: “Tặng em”
Tôi cẩn thận xem xét con rắn giả, làm bằng gỗ à, mặt ngoài nước sơn giả y chang da rắn, vừa nhìn qua thì không khác gì rắn thật, tôi vừa nhìn thấy cái con rắn gỗ đầu gỗ này, nhất thời nổi trận lôi đình, ném qua một bên, đùng đùng nói: “Chung Nguyên, đùa gì hay vậy!” tôi nói, không nhìn hắn, bò lại chổ ngủ của mình, cởi áo khoác chui vào túi ngủ, quay lưng lại Chung Nguyên.
Một trận im lặng, chỉ còn tiếng thở nhẹ, tôi nghe thấy Chung Nguyên đến phía sau, vỗ vỗ nhẹ vai tôi nói: “Anh không nghĩ em sợ tới vậy.”
Tôi nhắm mắt, không đáng để ý.
Chung Nguyên: “Em …giận thật à?”
Vẫn như cũ không đáng để ý.
Chung Nguyên: “Được rồi, anh giải thích, thực xin lỗi.”
Thủy chung là cóc cần để ý … giải thích làm quái gì, tinh thần tôi đã bị hao tổn quá độ rồi, không thể tha!
Chung Nguyên: “Đầu gỗ, em rộng lượng chút đi, vừa rồi em phi lễ, anh cũng có nói gì đâu.”
Tôi điên máu, xoay mặt lại căm tức nhìn hắn: “Ai phi lễ ngươi, ai phi lễ ngươi, ngươi có cóc khô gì mà phi lễ” Ngươi là cái đồ thụ!!!
Chung Nguyên cúi đầu, hai mắt sáng lên nhìn ta, hắn nói: “Được rồi, em không có phi lễ anh, em chỉ là nhiệt tình quá độ.”
Tôi trừng hắn, ngươi nha, nói năng cho cẩn thận.
Lúc này, Chung Nguyên còn nói thêm: “Tốt lắm, em đừng giận, em mà giận nữa, anh sẽ thấy không vui, tâm tình không tốt, cũng không biết mình có thể làm gì đâu.”
Trong lòng tôi run lên, tuyệt đối là uy hiếp, nhưng tôi tức đến vậy, nếu lại khuất phục dưới cường quyền của hắn thì thật mất mặt. Nghĩ tới đây, tôi rành mạch xoay lưng lại nhắm mắt, không thèm ngó tới hắn. Hừ hừ, muốn làm gì thì làm, dù sao tôi cũng quen chuyện bị hắn ngược đãi rồi.
Chung Nguyên thấy tôi không phản ứng, còn nói thêm: “Đầu gỗ, máy ảnh em cầm mà dùng, lúc nào cũng được.”
Tôi nắm túi ngủ, run run …. Thực, thực à?
Chung Nguyên: “Em không muốn à?”
Tôi xoay người, trừng mắt nhìn hắn, kích động nói: “Ta đồng ý.”
Chung Nguyên nhìn tôi, khóe miệng nhoẻn ra, trong đáy mắt dâng lên ý cười, như hồ sen tháng bảy, thấm vào lòng người.
Hiện tại là ngày 1 tháng 5, mùa hè còn chưa tới, nếu ở nội thành thì hiếm khi gặp tiết trời dông bão, ai mà dè trong núi non này nửa đêm còn bị tiếng sấm long trời lở đất làm giật mình.
Tôi sống 19 năm nay, chưa từng phát hiện ra hóa ra tiếng sấm lại vang như vậy, hóa ra tia chớp lại sáng như thế, trời ơi, dọa chết người đi ….
Mấu chốt là, tiếng sấm ầm ầm kia, tôi nghe thế quái nào mà lại cảm thấy như ngay trên đỉnh lều ấy, tia chớp kia loạng quạng đánh đại một cái cũng có thể thiêu rụi chúng tôi thành hai bộ xương trắng hếu … Qúa khủng bố!
Tôi dúi đầu vào túi ngủ, ôm tai, hi vọng có thể làm giảm một chút tiếng vang kia, nhưng mà chả có miếng hiệu quả nào, hôm nay Thiên Lôi với Điện mẫu cãi nhau cái gì, tiếng sấm càng ngày càng vang, hơn nữa đùng đoàng ngay bên t