
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341957
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1957 lượt.
ể nhìn thấy bằng mắt thường.
662606932πpif(n), f(0)=0, f(1)=1, f(2)=1, f(3)=2024812182432405111011101100011011010110010110111…"
Cẩn Tri xem rất nhập tâm. Cô lờ mờ nhận thấy, những con số này tồn tại một quy luật nào đó. Tuy nhiên, nó lướt đi tương đối nhanh, chỉ để lại dấu vết lờ mờ trong não bộ của cô.
Càng không hiểu lại càng muốn xem. Cô nhìn chằm chằm màn hình máy tính, toàn thân bất động. Quy luật của những con số này dường như rất phức tạp nhưng cũng tương đối rõ ràng. Cô đã đọc được rất nhiều, cũng nhớ khá nhiều dãy số. Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, rõ ràng mắt cô đang đọc nhưng những con số đó tựa như đang nhảy múa trong đầu cô một cách sống động. Ngoài ra, Cẩn Tri cũng phát giác, những con số chuyển động ngày càng nhanh hơn. Không, phải nói là nhanh như điện xẹt, lướt vùn vụt qua tầm nhìn của cô. Một điều kỳ lạ là dường như đôi mắt cô đã quen những con số này nên không hề cảm thấy khó khăn. Hình như không phải cô đang đọc những con số, mà là chúng dẫn dắt ánh nhìn và tư duy của cô, khiến cô không thể rời mắt khỏi chúng.
“Tôi đã dặn cô đừng có nhìn ra ngoài cơ mà.” Một giọng nói lãnh đạm pha chút bất lực vang lên. Nhưng Cẩn Tri không để ý đến anh. Cô dường như đang ở một thế giới hỗn độn khác, trước mắt toàn là ánh sáng trắng và những con số dày đặc. Tât cả con người và sự vật khác, cô đều không nhìn thấy, không nghe thấy rõ.
Xung quanh rất tĩnh mịch. Tạ Cẩn Tri cảm nhận được ánh nắng ấm áp và khô ráo chiếu lên người mình. Mùi thơm nhẹ nhàng của trang giấy và đồ gỗ bay vào mũi cô. Ở đâu đó có tiếng thì thầm trò chuyện nhưng không rõ ràng, tựa như vô vàn làn sóng nước đan xen tràn vào tai cô.
Cẩn Tri liền mở mắt, sóng nước lập tức tan biến. Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, giá sách thẳng hàng ngay lối, còn cô đang ngồi sau bàn làm việc, gối đầu lên cánh tay. Trang Xung ngồi ở vị trí của mình, cắm mặt vào máy tính. Nhiễm Dư đứng tựa vào bàn của anh ta, cười nói vui vẻ. Phát hiện Cẩn Tri đã tỉnh dậy, cô liền quay đầu về bên này: “Trước giờ không biết cậu ngủ tốt thế, nằm úp mặt xuống bàn cũng có thể ngủ ngon lành. Mình phục cậu quá đi!”
Giọng Nhiễm Dư vang vang trong gian phòng rộng lớn. Ba người vẫn ở trạng thái yên bình và ấm áp như bao ngày tháng trước kia
Cẩn Tri lập tức ngồi thẳng người, giơ tay véo má mình. Ôi, đau quá!
Chuyện này là thế nào?
Toàn thân Cẩn Tri đổ mồ hôi lạnh. Cô lập tức quay đầu về khu vực giá sách. Không gian đột nhiên xuất hiện làn khói đen, từ từ lan tỏa khắp gian phòng. Ánh đèn điện bị khói đen che khuất, cả căn phòng tối đi trong giây lát.
Làn khói cuồn cuộn bay về phía Cẩn Tri. Cô đứng bật dậy, quay người chạy nhanh ra cửa. Tuy nhiên, cảnh tượng bỗng dưng biến đổi. Vài giây trước đó còn là cửa ra vào, bây giờ biến thành cửa sổ mở toang, gió thổi ù ù. Cẩn Tri giật mình nhưng không còn kịp nữa, cô đã rơi vào không trung, bên dưới là sương mù dày đặc, nhìn không thấy tận cùng.
Trong đầu Cẩn Tri vụt qua ý nghĩ: Thôi xong rồi!
Trời đất quay cuồng, cô rơi xuống dưới với tốc độ nhanh. Từng ô cửa kính và cảnh vật mơ hồ vụt qua trước mắt. Dòng khí lưu hỗn loạn bao vây Cẩn Tri, khiến cô không thở nổi. Cô dùng toàn bộ sức lực hét lên tên một người: “Ứng Hàn Thời!”
Đúng lúc này, một bàn tay đeo găng trắng không biết từ đâu chui ra, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Cẩn Tri. Giống như người sắp chết đuối với được khúc gỗ nổi, cô liền túm lấy cánh tay anh. Cảm nhận được sự sợ hãi của cô nên anh càng siết vòng ôm gắt gao hơn. Mùi hương mát lạnh, dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể anh bao phủ cô trong phút chốc.
Tốc độ rơi tự do của hai người dường như đã chậm dần. Không biết đến tầng thứ bao nhiêu, họ đột nhiên dừng lại. Cũng không rõ Ứng Hàn Thời làm thế nào mà một cánh tay anh tóm lấy chấn song cửa sổ, một tay vẫn ôm Cẩn Tri. Hai người treo lơ lửng ở bức tường bên ngoài tòa nhà cao tầng.
Cẩn Tri mặc kệ tất cả, cứ ôm chặt lấy thắt lưng Ứng Hàn Thời. Thình thịch, thình thịch... Cô nghe thấy nhịp tim trầm ổn trong lồng ngực anh.
Gió thổi ù ù bên tai, sương mù lững lờ trôi ở dưới chân, xung quanh mờ mịt, hỗn độn. Cảnh tượng này đã không thể dùng bất cứ kiến thức khoa học nào mà Cẩn Tri đã từng được học để giải thích. Trái tim đập liên hồi, cô từ từ ngẩng đầu. Ứng Hàn Thời cũng đang cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng. Sắc mặt anh hơi ửng đỏ.
Cẩn Tri cất giọng khàn khàn: “Chúng ta... đang ở đâu?”
“Trong thế giới của nó.”
Trí tuệ nhân tạo.
Thế giới của nó.
Đế quốc trí tuệ nhân tạo không còn là giả thiết vô căn cứ, mà đã trở thành cơn ác mộng chân thực từ bao giờ.
Anh Đừng Để Bụng
“Tại sao lại như vậy?” Tạ Cẩn Tri cất giọng khô khốc.
Hai người vẫn lơ lửng trên không trung. Ứng Hàn Thời từ tốn mở miệng: “Về mặt lý thuyết, máy tính có thể mô phỏng bất cứ thứ gì, từ hương thơm của bông hoa đến hơi ấm của ánh nắng, thậm chí cả bản thân con người.”
“Nhưng...” Cẩn Tri ngập ngừng.
Ứng Hàn Thời