
Tác giả: Tinh Oánh Tinh Oánh
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341164
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1164 lượt.
a còn không sợ, con sợ cái gì. Mau mở chiếc xe này đi làm, tốt nhất là gặp luôn Từ Lương Cẩm, cho hắn biết hắn đã bỏ lỡ một cô bạn gái tốt đến thế nào, để cho hắn hối hận cả đời luôn đi.”
Để cho hắn hối hận cả đời? Mắt Thái Niểu nhìn thấy Trương Cảnh Trí mỉm cười, khóe miệng đang buông xuống cũng cong lên một chút, nhận lấy cái chìa khóa, nắm thật chặt, dùng sức gật đầu một cái.
Một đêm này, cô ngủ ở phòng ngủ của Trương Cảnh Trí, mà Trương Cảnh Trí đang ở phòng khách trằn trọc suy nghĩ xem có cần sửa sang lại phòng khách một chút để Tiểu Điểu chuyển qua đây luôn, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không hay cho lắm, vì vậy thôi không nghĩ nữa.
Ngày thứ hai, Bạch Kỳ Trấn nhìn Thái Niểu rự rỡ hẳn lên, ngây ngốc ba giây mới nuốt nước miếng gọi thử một tiếng, “Tiểu Điểu?”
Thái Niểu nháy mắt mấy cái, “Có đẹp không ạ?”
Bạch Kỳ Trấn gật gật đầu, Thái Niểu quay đầu về phía Trương Cảnh Trí nhe răng cười, mặt đỏ hồng.
Sáng nay, cô được nhân viên hóa trang Trương Cảnh Trí mời đến trang điểm cho, lúc cô soi gương, chính mình cũng bị dọa nhảy dựng lên một cái.
Quần tây màu xanh lá cây kết hợp với áo sơ mi vải tơ tằm, đồ trang sức thanh nhã, cô gái trong gương chính là một người đẹp hiện đại, tương phản hoàn toàn với hình tượng ngày thường của cô. Cô còn ngu ngơ cười hỏi: “Đây là mình sao?” bị cậu út chế nhạo một trận.
Thái Niểu theo Trương Cảnh Trí ra cửa, nhìn chiếc xe trong gara khẽ cau mày.
“Cậu út, kỹ thuật lái xe của con không được tốt lắm.”
“Bảo hiểm đầy đủ, dù cho có đụng nát xe, công ty bảo hiểm cũng sẽ bồi thường toàn bộ.”
Thái Niểu nhếch miệng, bấm nút mở cửa xe, ngồi vào buồng lái, sờ đông sờ tây, đây là lần đầu tiên trong đời cô lái một chiếc xe tốt thế này.
Bạch Kỳ Trấn nhìn lãnh đạo, có chút khó hiểu, “Lãnh đạo, Tiểu Điểu cô ấy…”
“Nhìn xem cô ấy có thích hay không.” Trương Cảnh Trí chợt nói.
Chỉ là, dù không giải thích một câu nhưng Bạch Kỳ Trấn lập tức hiểu hàm nghĩa trong đó, nhìn chiếc xe đã đi xa, nhẹ nhàng thở dài.
Lúc đầu Thái Niểu thật sự là bừng bừng khí thế muốn cho những người kia khó chịu, cũng muốn để cho bản thân nở mày nở mặt một lần. Nhưng theo dòng xe tấp nập đi làm trong giờ cao điểm, cả đường run run rẩy rẩy đi tới bãi đỗ xe sau trường học, tất cả ý chí tích lũy cả một buổi sáng đều rơi rụng sạch, các giáo viên từ bãi đỗ xe đi ra đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò nghiền ngẫm hoặc là hâm mộ, Thái Niểu phát hiện những ánh mắt này ngoại trừ làm cho cô cảm thấy không thoải mái thì không có điểm nào giống như cảm giác trả thù mà cậu út nói.
Chẳng lẽ cậu út nói sai sao? Sẽ không. Nhất định là mình quá dọa người, Thái Niểu càng thêm ủ rũ. Cúi đầu nhìn quần áo đang mặc trên người, cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào?
Thái Niểu gõ gõ đầu, cảm giác đầu óc trống rỗng.
Xuống xe, Thái Niểu đi luôn đến phòng vệ sinh, đổi lại đồng phục công sở mới cảm giác thoải mái một chút, rửa mặt ngẩng lên là khuôn mặt không trang điểm của Thái Niểu thường ngày.
Thái Niểu tự giễu, xem ra bản thân mình chính là hồ dán chẳng khác gì nước từ trong tường rỉ ra.
Buổi tối tan việc, cô giống như kẻ trộm lén lén lút lút đi ra bãi đậu xe, thấy không có ai vội vàng lên xe lái ra khỏi trường học.
Cả đường nơm nớp lo sợ, lái xe đến cửa chung cư của Trương Cảnh Trí, cảnh vệ vừa nhìn thấy biển số xe lập tức cho qua, Thái Niểu dừng xe ở cửa, vốn dĩ muốn đem cái chìa khóa xe gửi ở phòng bảo vệ, kết quả vừa mới dừng xe, cửa nhà Trương Cảnh Trí lại mở ra.
Thái Niểu nhìn cô gái xa lạ bước ra từ nhà của cậu út, “Cô là?”
Cô gái nhìn cách ăn mặc của Thái Niểu, lại nhìn chiếc xe, nhìn Thái Niểu cười, “Xin chào, cô tìm Phó thị trưởng Trương đúng không?”
Thái Niễu gật đầu, giơ chìa khóa lên: “Tôi tới đưa chìa khóa xe.”
“A, cái này đưa cho tôi được rồi.” Cô gái nhận lấy chìa khóa, “Muốn vào trong ngồi một chút không?”
“Không, không cần.” Thái Niễu cười cười, “Tôi đi trước. Hẹn gặp lại.”
Rời khỏi chung cư của Trương Cảnh Trí, Thái Niễu đi đến trạm xe buýt gần nhất, sau khi đi hai tuyến xe cuối cùng cũng tới nhà, ngước nhìn sắc trời đã sắp tối. Thái Niễu bước vào nhà, mở tủ lạnh lấy hai quả trứng, chuẩn bị bỏ vào chảo chiên, thì điện thoại di động vang lên, bỏ trứng xuống, lấy điện thoại lên nghe.
“Tiểu Niễu, Thế nào rồi?” Thanh âm trầm thấp của Trương Cảnh Trí vang lên trong điện thoại.
“Không thành vấn đề.”
“Kỳ Trấn, ngươi cũng nên tìm một người vợ được rồi nha.”
Nghe Trương Cảnh Trí hỏi, Bạch Kỳ Trấn không khỏi cảm thán, nói thế nào lại tính đến hắn rồi. “Lãnh đạo, tôi….”
“Năm nay nên quyết định được rồi, cũng không thể cứ một mình mãi được, chú Bạch chờ bồng cháu đến cả tóc cũng bạc rồi.” Mẹ của Bạch Kỳ Trấn là giáo viên trường đại học mà Trương Cảnh Trí đã từng học. Hai người vừa đi vừa nói vừa hướng bên ngoài ký túc xá mà đi, ngừng một chút rồi Trương Cảnh Trí lại nói tiếp, “Sang năm đem chuyện này giải quyết, cuối năm tiến hành.”
Mấy nhân viên th