Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tình Bá Đạo

Người Tình Bá Đạo

Tác giả: Tô Niệm Tình

Ngày cập nhật: 04:49 22/12/2015

Lượt xem: 1342096

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2096 lượt.

ông nữa.”
Ánh mắt Hạ Vô Xá càng lúc càng lạnh, khiến tôi phải rùng mình:”Ý của cô là lỗi của tôi, đúng không?”
---
Thì ra là như thế
Tôi đứng dậy, nhún vai:”Đó chuyện giữa ông và con trai ông, chẳng liên quan tới tôi, tôi và anh ta đều đã là người trưởng thành, chúng tôi không cần phải chịu trách nhiệm về đối phương, ông cũng không cần phải quản nhiều như vậy. Còn nữa, sau này tôi sẽ tận lực tránh gặp con ông, nếu anh ta muốn tìm tôi, tôi cũng hết cách, nếu ông không muốn chúng tôi tiếp tục hẹn hò thì hãy đi mà nói với anh ta ấy. Tôi không có thời gian ngồi trong này nghe ông dạy bảo, mẹ tôi tự nhiên sẽ dạy tôi. Tạm biệt.” Nói xong, mặc kệ phản ứng của ông ta đi ra ngoài.
Hạ Vô Xá, tuy ông là người có tiếng trong hai giới hắc bạch, nhưng Tô Thiển Thiển tôi không sợ ông, chẳng phải chỉ là một mạng sao? Ông nhiều nhất là giết tôi, còn có thể thế nào nữa? Sau khi ra khỏi Hạ gia, trong lòng tôi vô cùng thoải mái. Hạ Vô Xá, nếu ông không muốn giữa tôi và Hạ Mộc Lạo xảy ra bất cứ truyện gì thì hãy quản con trai ông cho tốt đi.
Hạ Mộc Lạo, chúng ta đều đã là người trưởng thành, những việc đã xảy ra thì hãy để cho nó qua, chúng ta không thể ở chung được.
Đi được một quãng không xa lắm mới phát hiện ra mình một thân vô xu, dường như chỗ này cách khu Dụ Vi cũng không xa, có thể đi bộ về.
Sắc trời rất âm u, tôi căn bản đang đi giày cao gót nên không thể đi nhanh được.
Hôm nay đã là chủ nhật, ngày mai Hoa Thần và Tô Ngưng sẽ đến venice, trên tivi trông venice rất đẹp rất đẹp, bọn họ chắc sẽ chơi đùa rất vui vẻ.
Giao dịch giữa tôi và Hạ Mộc Lạo cũng kết thúc rồi, hôm nay về nói với mẹ một tiếng, mai tôi sẽ rời xa cái nơi đã khiến tôi tổn thương này, chỉ cần vẫn ở đay tôi sẽ không thể nào quên được quá khứ, tôi nhất định phải rời đi.
Nhớ lại hôm thứ 4, Hạ Mộc Lạo nói với tôi:”Thiển Thiển, anh đưa em đến dự hôn lễ của Hoa Thần, em diễn lại một lần nữa là người phụ nữ của anh. Em phải hợp tác tốt với anh, cố gắng giả vờ ân ái một chút. Sau khi việc này thành, anh cho em 50 vạn, rời xa Hoa Thần em vẫn có một món, tự mình có thể độc lập sinh tồn.”
Sở dĩ tôi đáp ứng hắn, là bởi vì tôi muốn đến xem hôn lễ của Hoa Thần, là bởi vì tôi muốn tặng anh một lời chúc phúc. Tiền của hắn tôi không để ý, tôi không muốn cả đời mình phải dựa vào người khác.
Lúc tôi về đến nhà đã là buổi chiều, dạ dày cảm thấy rất đau, vì không muốn mẹ phát hiện ra điểm khác thường, tôi vội vàng ra khỏi nhà.
Tôi vẫn nên về khu chung cư TĨnh Hải một chuyến, cầm hết đồ đạc của tôi về, đem những đồ của anh trả lại cho anh, bắt đầu từ đó chúng tôi không ai liên quan đến ai.
Tôi đi trên đường giống như đang bay, chỉ cần một cơn gió hơi lớn cũng có thể thổi cuốn tôi đi.
Tôi bắt xe về khu chung cư Tĩnh Hải, vừa ấn số 1303 trên bộ đàm đã nghe thấy tiếng của dì bảo mẫu vọng lại:”Thiển Thiển, cháu đã đi đâu vậy? Cuối cùng cũng về rồi.”
Vô lực nói:”Dì, mở cửa cho cháu.”
Cảm thấy rất mệt mỏi, vừa vào nhà tôi đã chạy ngay về phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Dì lo lắng nói:”Có muốn ăn chút gì không? Hay là cháu đi tắm trước đi.”
Tôi vô lực gật gật đầu:”Vâng, cháu đi tắm trước đã.”
Trong bắt dì hiện lên chút cảm xúc tôi không biết gọi là gì:”Vậy được, cháu tắm đi, dì vào bếp chuẩn bị bữa tối cho cháu.”
Nhìn bóng lưng bà tôi đột nhiên rất muốn nói rằng tôi phải đi, nhưng tiếng cứ nghẹn trong cổ họng thốt không nên lời.
Tôi quay người về phòng ngủ, cầm khăn tắm đi vào phòng tắm.
Tôi không biết nên nói với bà mình phải rời đi như thế nào, tôi cũng không biết tại sao bà lại đi làm bảo mẫu, nhưng chuyện này cũng không phải là thứ tôi có thể biết được.
Cứ tưởng rằng tôi có thể làm chính mình, không ngờ mấy năm nay tôi vẫn chỉ là một vật phẩm thay thế, vẫn là cái bóng của tiểu Nặc. Cô ấy đã mất được 7 năm, tôi làm cái bóng 4 năm, quả thực không biết nên cảm ơn cô hay là nên hận cô nữa.
Tôi tắm xong quấn khăn tắm đi vào phòng ngủ, một người không thể tưởng tượng được đang đứng trong đó, dưới ánh đèn mờ ảo, anh đứng cạnh cửa sổ tựa như đang nhìn cái gì, nhưng mà rèm cửa lại không hề kéo ra. Tôi đứng nguyên tại chỗ không biết nên tiến hay nên lui.
“Em còn muốn đứng ở đó bao lâu nữa?” Hoa Thần đột nhiên quay đầu lại, Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn tôi từ đầu tới chân.
Tôi nghe lời đi vào, anh bước tới gần tôi, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, tim cũng đập càng lúc càng nhanh.
Anh lướt qua tôi, đóng sầm cửa lại.
Đột nhiên tôi cảm thấy rất sợ hãi. Hoa Thần đi tới trước mặt tôi, ngón tay lạnh lẽo mơn trớn cánh môi tôi. Ngay sau đó là một trận hôn cuồng dã, bá đạo tới mức khiến tôi không thể trốn tránh.
Đầu lưỡi anh đoạt lấy khoang miệng của tôi, tôi muốn quay đầu tránh đi, đổi lại từ anh là một cái cắn rất mạnh, cánh môi truyền đến từng đợt nhói đau, một vị ngọt lan tỏa trong miệng.
Anh bất đắc dĩ buông tôi ra, tôi oán hận trừng mắt nhìn anh.
Nhìn thấy vệt máu đỏ yêu mị trên môi anh, tôi biết chính anh đã cắn môi tôi.
Tôi cứ tưởng rằng anh sẽ để yên như vậy, cũng không ngờ anh lại