pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tình Bắc Hải

Người Tình Bắc Hải

Tác giả: Thiên Tầm

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341599

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1599 lượt.

dõi, trên màn hình nhỏ màu xanh nhấp nháy là bằng chứng sự sống của cô lúc này, cô vẫn sống, nhưng không biết gì, không tri giác, còn anh đứng ngoài cửa kính đau tận tâm can. Cô nằm như người ngủ, hàng mi dài rủ bóng, như đang mơ một giấc mơ sâu, bằng ấy năm cô chính là giấc mơ của anh, anh bay qua sống núi trùng khơi đến gần giấc mơ này, luôn không thể chạm tới, anh biết, đã là giấc mơ cuối cùng sẽ tan biến. Sau khi tỉnh lại chỉ còn nỗi buồn thấm thía và nồi tuyệt vọng khôn nguôi, cách một lần cửa kính, anh và cô như cách cả một thế giới.
Anh thầm thì tạm biệt cô, tay nhè nhẹ vuốt tấm kính lạnh giá, má cô, mắt cô, môi cô, giữa ngón tay anh hình như cũng lạnh giá, anh chỉ muốn dùng tất cả hơi ấm cuối cùng của cơ thể mình truyền cho cô, để cô ấm lại, nhiệt độ sống lại bùng lên, anh muốn cô sống, cho dù anh phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng muốn cô sống.
Mao Lệ, anh không thể để em chết trước mặt anh, không thể! Anh không chịu nổi cuộc chia ly đó, nếu hai ta nhất định phải một người ra đi, xin hãy để anh.
Em ở lại, anh đi.
Từ Nam Ninh đến Hải Thiên Uyển đã gần trưa, Triệu Thành Tuấn ăn chút ít rồi đi ngủ, tỉnh dậy trời đã tối, anh tắm xong, cạo râu cẩn thận, sấy khô tóc, thay chiếc sơ mi trắng muốt, chỉnh trang bản thân gọn gàng tươm tất. Bên ngoài gió hơi lớn, anh lại khoác chiếc áo nỉ màu tro, chiếc áo này Mao Lệ mua cho anh năm ngoái, mỗi khi trời trở mát lại đem ra mặc. Anh nhìn mình trong gương, vẻ ốm yếu gần như biến mất, thậm chí còn có khí sắc, thực ra anh đã ngừng dùng thuốc mấy ngày, đằng nào thuốc cũng chẳng còn tác dụng, anh dứt khoát không dùng nữa, không có thuốc, sắc diện vẫn tươi tỉnh như vậy, anh thầm nghĩ có lẽ là phút lóe sáng cuối cùng của người sắp chết.
Anh cẩn thận cài từng chiếc khuy, đeo chiếc đồng hồ bạch kim, động tác chậm rãi, cẩn trọng. Sau đó anh chầm chậm đi lại trong phòng, đồ dùng của Mao Lệ đã đưa đi hết, nhưng trong phòng dường như vẫn phảng phất mùi hương của cô, căn phòng cô đã thu dọn nhất định cũng còn lưu dấu ấn của cô. Anh cầm lên mỗi đồ vật nhìn ngắm rất lâu, cơ hồ cô ở ngay trước mặt, giơ tay là có thể chạm tới, nhắm mắt là ngửi thấy mùi thơm.
Cuối cùng anh dừng lại ở phòng sách, sách trên giá rõ ràng bị xáo trộn, anh không để ý tới chúng, mục tiêu của anh là chiếc ngăn kéo ở góc trong cùng trên bàn viết, anh ngập ngừng, phấp phỏng, hy vọng, run run mở ngăn kéo, kéo hết ngăn vẫn không thấy chiếc hộp đó, anh mỉm cười như trút được gánh nặng.
Chiếc vi tính trên bàn đang mở, anh ngồi xuống, vào Facebook của cô.
Sau khi chia tay, Facebook của Mao Lệ hầu như không có gì mới, lần cuối cùng cô gửi cho anh một bức ảnh qua điện thoại di động, có lẽ cô dùng máy di động chụp ở phòng trang điểm của ảnh viện đó, trong ảnh còn có nửa khuôn mặt của anh chàng thợ làm đầu, phía trên ghi dòng chữ: “Đã từng nghĩ sẽ chụp ảnh cưới ở đây, đáng tiếc không được như ý.” Khi Mao Lệ chụp bức ảnh đó chắc cô cũng không ngờ, một tiếng sau bộ tiểu lễ phục trắng muốt trên người cô đã thấm đầy máu đỏ...
Bàn tay anh run run nhích chuột, lòng như có tảng đá đè lên, từ từ nghiến nát, anh lại vào Facebook của mình, do dự một lát, rồi xóa đi hầu hết nội dung kể cả phần thông tin cá nhân. Hồi đó anh lập Facebook là vì Mao Lệ, bây giờ tất cả đã hết, còn giữ lại làm gì. Anh lặng lẽ đến, hãy để anh lặng lẽ ra đi.
Ra khỏi ngôi nhà lúc trời chập tối, cánh mặt trời lặn trên biển thật tráng lệ huy hoàng, ráng hồng rực phía chân trời, khắp mặt biển được tráng một lớp men đỏ như màu lửa, trên bãi cát còn lưu rất nhiều vỏ ốc biển, chúng lóng lánh dưới sắc trời đỏ rực. Mao Lệ rất thích nhặt ốc biển. Cô từng nói trong vỏ ốc cất giữ ký ức vô biên, lúc còn nhỏ những lúc nhớ cha cô lại ra bãi biển nhặt rất nhiều vỏ ốc, nói vào đó, rồi ném xuống biển, cha nhặt được sẽ nghe được lời cô nói. Thật ngây thơ, mỗi đứa trẻ hồi bé hầu như đều tin những câu chuyện cổ tích như vậy, giống như anh đã tin cha đi cầu vồng xuống thăm mẹ con anh, sự ngây thơ đó lớn lên không còn nữa, cho nên thế giới của người lớn vĩnh viễn tàn khốc hơn thế giới của trẻ con, bởi vì họ không còn tin vào chuyện cổ tích. Thậm chí không tin chính mình.
Triệu Thành Tuấn cúi xuống nhặt một chiếc vỏ ốc biến, cũng thử nói vào đó: “Mao Lệ! Mao Lệ!” rồi áp bên tai, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng uâng uâng diệu kỳ, giống như tiếng gió biển, lại giống như tiếng sóng biển, có phải lời anh vừa gọi cô đã được vỏ ốc lưu lại?
“Mao Lệ, em có nghe thấy anh gọi không?”
“Mao Lệ, anh rất muốn hỏi em, hôm đó nằm trên chiếc băng ca cứu thương em định nói gì với anh? Em nhất định có điều gì muốn nói với anh, em định nói gì?
“Về sau nhiều lần anh lặp lại khẩu hình em lúc đó, hình như em nói ‘em hận anh’... Em lặp đi lặp lại chính là ba chữ đó sao? Cuối cùng em vẫn hận anh, đúng không?
“Nhưng, Mao Lệ, anh yêu em, em biết không?”
Triệu Thành Tuấn ném chiếc vò ốc trong tay xuống biển, anh đã qua tuổi cổ tích, nhưng lúc này anh muốn tin vào chuyện cổ tích, như thế khi Mao Lệ nhặt được vỏ ốc đó nhất định nghe thấy những l