Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tình Bắc Hải

Người Tình Bắc Hải

Tác giả: Thiên Tầm

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341664

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1664 lượt.

ho, em cần thêm thời gian.”
Chương Kiến Phi quay người, ôm vai cô, cơ hồ muốn nói, lại như không biết bắt đầu từ đâu.
“Mao Mao, chúng ta còn nhiều thời gian, không phải sao?” Anh luôn là người nhẫn nại, anh cười, khuôn mặt dưới ánh trăng đẹp như vẽ, từng đường nét được vẽ lên bởi nét bút mềm như nước nhuốm màu trăng.
Cô nhìn anh, cũng cười, “Bây giờ chuẩn bị đưa em đi ngắm mặt trời mọc.”






Không lâu sau, Chương Kiến Phi mua khu rừng tràm mà họ thường đi dạo, ngay trên con đường Hải Cảnh, anh muốn xây nhà trong khu rừng tràm, ra khỏi rừng là bãi biển. Mao Lệ bảo anh không nên đầu tư quá nhiều vào cô, nhưng anh nói, “Mao Mao, yêu một người không chỉ muốn tốt cho người đó, thực ra cũng là tốt với chính mình, chưa bao giờ anh nghĩ những gì anh làm cho em là sự đầu tư vào em, đúng ra là anh đầu tư vào tình cảm của mình, anh yêu em, anh tình nguyện đầu tư vào tình cảm này, em hiểu không?”
Mao Lệ lắc đầu, không hiểu.
Chương Kiến Phi nhìn cô mỉm cười, ánh mắt kiên định và thành khẩn, “Bây giờ em còn trẻ, mọi sự nhìn nhận về con người và sự việc còn chưa chín, khi nào biết yêu, em sẽ hiểu. Một việc quan trọng nhất của anh trong tương lai là để em biết yêu, cảm nhận tình yêu, bù đắp lại cho em tất cả những gì còn khiếm khuyết trong tình yêu, Mao Lệ hãy tin anh!”
Những lời như vậy, bất cứ ai cũng động lòng.
Lúc đó Mao Lệ ngửa mặt nhìn anh, ánh mắt anh êm như nước, tràn ngập ánh sáng của niềm vui, tựa một lữ khách mệt mỏi cuối cùng đã tìm thấy được thứ mình bấy lâu mải miết đi tìm. Anh xót xa nhìn cô, coi cô là báu vật vô giá. Anh và cô quen nhau không lâu, nhưng với anh tựa hồ dài như một thế kỷ, từ lần đầu gặp gỡ đến giờ dường như đã trải qua trăm sông ngàn núi, đã gặp bao người, trải qua bao chuyện, anh đã lựa chọn cô, cả đời này chỉ có thể là cô.
Mao Lệ ngỡ ngàng trước ánh mắt đó, cúi đầu không nói, từ đó cô không thể nào nhìn vào ánh mắt ấy, chỉ cảm thấy nó giống như biển cả, khiến cô bàng hoàng sợ bị chìm trong đó, cô thích ở bên cạnh lặng lẽ nhìn anh làm việc. Thời gian đó, mỗi ngày xong công việc anh đều đến công trường kiểm tra tiến độ, thậm chí cùng cưa gỗ với công nhân. Hồi đó mặt anh rỡ ràng như tắm trong ánh sáng, đầu trần dưới nắng vừa cưa gỗ vừa chỉ huy công nhân. Anh làm việc hăng say, nhiệt tình như lửa, khiến người ta cảm giác anh đang làm một việc vô cùng trọng đại. Có lúc anh chỉ cho Mao Lệ xem bản thiết kế, cô chẳng hiểu gì, anh giải thích: “Nhất định cho em một sự bất ngờ!”
Tái ông thất mã, trong họa có phúc
Sắc mặt Dung Nhược Thành chưa bao giờ xanh xám như vậy.
Mao Lệ đứng trước mặt ông, đầu cúi gằm nhìn xuống ngón chân, cảm thấy sống lưng đổ mồ hôi, đầu choáng váng.
“Tại sao không dám nhìn tôi?” Giọng Dung Nhược Thành không cao phẫn nộ lạnh băng đáng sợ, “Ngẩng đầu lên!”
Sự nghiêm khắc của Dung Nhược Thành vốn nổi tiếng ở nhà xuất bản này, nhưng với Mao Lệ ông vẫn khá nhẹ nhàng, dù cô có lỗi ông cũng chỉ nhắc chở vài câu. Nhưng lần này, có vẻ ông không định tha cho cô.
Mao Lệ biết lần này cô chết thảm.
Thỉnh thoảng sơ xuất trong công việc là một chuyện, nhưng đùa giỡn tình cảm của lãnh đạo là chuyện nhau. Thoạt đầu cô cũng không nghĩ hậu quả nghiêm trọng như vậy, đến khi xem “bản kiểm điểm” Vương Cẩn viết, cô mới ý thức được lần này không dễ thoát, cho nên trước khi về Bắc Hải lòng nơm nớp lo âu, tối hôm qua từ Bắc Hải trở về Nam Ninh, suốt đêm ngủ không yên, mộng mị triền miên những chuyện linh tinh trong quá khứ, tâm trạng rất xấu, phỏng bất an.
Buổi sáng dậy muộn, mải mốt đi làm, vừa đến cửa phòng đã bị Bạch Hiền Đức kéo vào trong thông báo sếp Dung định sa thải Vương Cẩn, còn tại sao ông ta phát hiện ra thì không ai biết, Mao Lệ sợ nhũn người, Bạch Hiền Đức khuyên cô chủ động đến nhận lỗi với sếp, nếu không để ông ta cho gọi, hậu quả càng nghiêm trọng.
“Chị Bạch, cứu em với!” Mao Lệ suýt khóc.
“Đáng đời! Lần này Bạch Hiền Đức nhất quyết phủi tay đứng ngoài cuộc. Mao Lệ đáng thương quay đi, không biết mình vào phòng làm việc của phó tổng biên tập Dung thế nào, sáng nay đi vội, chưa kịp ăn gì, vốn căng thẳng cộng thêm đường huyết thấp, lúc này đầu váng mắt hoa, mặt đất bồng bệnh như giẫm lên bông, ánh mắt sếp Dung như dao lia tới, cô cúi gằm không dám ngẩng lên.
“Tại sao không nói?” Giọng Dung Nhược Thành càng cao, xúc động gõ bàn, “Cô hoạt ngôn lắm cơ mà? Cho dù nói dối cũng giỏi lắm cơ mà! Cô thấy tôi dễ bị lừa phải không, cô cảm thấy chà đạp lên lòng tự trọng của người khác rất thú vị phải không, cô nói đi, cô cảm thấy như vậy thú vị lắm sao?”
Người Mao Lệ bắc đầu chao đảo, nước mắt túa đầy mặt, “Xin…xin lỗi..”
“Cô xin lỗi ai? Xin lỗi tôi? Thật vô liêm sỉ!” Dung Nhược Thành đập bàn, cốc trà rơi xuống nền đá, vỡ tan. Ông bảo cô vô liêm sỉ…
Cô vô liêm sỉ! Trời đất bắt đầu chao đảo, mọi thứ trước mắt quay cuồng, khuôn mặt Dung Nhành Thành lúc gần lúc xa, âm thanh cũng lúc xa lúc gần, đến khi cuối cùng cô hoàn toàn không nghe thấy ông nói gì. Ý thức chập chờn,