
Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ
Tác giả: Tiểu Ngôn
Ngày cập nhật: 04:46 22/12/2015
Lượt xem: 134445
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/445 lượt.
hứ không phải để cô tự quyết. Đừng tưởng làm thư ký vài năm mà đã có thể bành trướng quyền lực, không coi ai ra gì, đừng để tôi nổi giận, tôi không mong phải đuổi việc cô đâu." Đôi mắt sắc bén của Diêm Tính Nghiêu nhìn thẳng vào cô. "Mang bữa sáng kia đi, cút ra ngoài cho tôi!"
"Dạ, dạ... tôi lập tức đi ra ngoài, lập tức đi ra ngoài." Trang Lâm vội vàng đến bê khay thức ăn, hốt hoảng xoay người chạy ra khỏi văn phòng, thiếu chút nữa đụng vào Triệu Phi không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, vừa ngước mắt nhìn anh thì nhận ra anh cũng không đồng tình với mình, cô xấu hổ đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lập tức trừng mắt liếc anh một cái, rồi thẳng lưng bước qua cửa.
Toàn công ty ai mà chẳng biết ý đồ của Trang Lâm? Chỉ tiếc...
Nhìn cô lướt qua, Triệu Phi lắc đầu, lại thêm một án lệ hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
"Quản lý Triệu, chuyên môn của anh là ngẩn người sao?" Thanh âm lãnh liệt lại vang lên.
"Này, các chị thấy đứa con của Hứa Mạn có phải của Lâu đại thiếu gia không?" Các thư ký thừa dịp thư ký trưởng không có mặt, vội bình luận những chuyện trên báo.
"Tôi thấy tám phần là giả." Một nữ thư ký trẻ chỉ vào bức ảnh lớn trên tờ báo, xùy xùy nói: "Các chị xem, nhìn Hứa Mạn bộ dạng như thế, dáng người cũng đâu phải đẹp, người ta là Lâu đại thiếu gia tài bạc triệu, bên người mỹ nữ như mây, vừa trẻ vừa đẹp, sao phải coi trọng loại đàn bà này?"
"Nói như thế cũng không đúng, không có lửa làm sao có khói, người ta đã dám kiện lên tòa, tất nhiên phải có bằng chứng."
"Cái gì mà không có lửa làm sao có khói? Xã hội này cũng xuất hiện nhiều người hoang tưởng như vậy mà."
Trong khoảng thời gian ngắn, đám người liền chia thành hai phe, đấu đá túi bụi...
"Aizz, nhìn đi nhìn lại thì tổng giám đốc của chúng ta vẫn tốt nhất, em làm ở Diêm thị hơn hai năm, mà chưa từng nghe tai tiếng nào về tổng giám đốc cả."
"Nhưng các em không thấy kỳ quái sao? Tổng giám đốc hàng ngày ngoài làm việc ra vẫn là làm việc, bên người ngay cả một người phụ nữ cũng không có, cứ như là hòa thượng đi tu vậy, lại quản lý cả một xí nghiệp to lớn, hành vi thì luôn cẩn thận, nghiêm túc trong công việc, không vì tình riêng, không gây chuyện xấu, nếu không phải có bệnh không tiện nói ra, thì chỉ có là..." Cô nhỏ giọng nói: "Đồng tính luyến ái."
"Chị nghe ai nói bậy vậy!" Lập tức có người lên tiếng phản đối, "Tổng giám đốc nam tính mười phần, nhìn thế nào cũng không giống đồng tính luyến ái. Em nghĩ chỉ là khi còn trong bụng mẹ đã bị mất tế bào lãng mạn, cho nên anh ấy chi biết làm việc, mỗi ngày đều là công việc, công việc, một chút cuộc sống tình cảm cũng không có, không muốn gần gũi ai."
"Thật là thê thảm, tương lai ai mà lấy phải tổng giám đốc, chị nghĩ vị tổng giám đốc phu nhân này có khi chỉ biết khóc suốt ngày. "
"Khóc suốt ngày? Đừng có hù người như vậy chứ, chị có dám thề nhìn thấy tổng giám đốc mà chưa từng chảy nước miếng không?" Lập tức có người khinh thưởng nói.
Diêm Tính Nghiêu tài mạo xuất chúng, lại có tiền có thế, là đàn ông trong đàn ông, ngồi lên ngai vàng "Diêm thiếu phu nhân", cơ hồ có thể sở hữu Diêm thị, là ước mơ lớn nhất của bất kỳ người phụ nữ nào.
"Em tình nguyện làm con người khổ sở đó, ít nhất cũng có thể kiếm tiền, cũng chẳng thiệt thòi gì."
"Đúng vậy, em cũng thế, nếu em có thể gả cho tổng giám đốc..."
"Thật là lãng mạn, không ngờ tổng giám đốc lại là người si tình! Chị Trương, chị nói đi, Vương tiểu thư kia nhìn như thế nào?" Mọi người ríu rít nói, các sếp đều đã đi họp rồi, toàn bộ thư ký liền ngồi ở đây họp chợ.
Từ phòng thay đồ trở về, Trang Lâm mới biết rằng Diêm Tính Nghiêu từng có vị hôn thê, nhưng không hề biết vị hôn thê này lại được yêu đến thế, càng không biết Diêm Tính Nghiêu vẫn còn chờ vị hôn thê đó... lòng cô rất rối loạn.
Mà ở một nơi khác, trong phòng họp, điện thoại khẩn cấp vang lên, Diêm Tính Nghiêu đang họp liền ra dấu tạm ngừng hội nghị.
"Sao!" Diêm Tính Nghiêu nghe đối phương nói xong, cả người liền chấn động, đứng thẳng dậy, con ngươi đen lóe sáng.
[1'> Nguyên văn Thất chủy bát thiệt.
Đã bao lâu rồi? Bọn họ đã xa nhau bao lâu rồi?
Diêm Tính Nghiêu giống như Ám Dạ minh vương, xuất hiện trong phòng khách sạn của Vương Ninh Hinh, tùy tay vứt bỏ hành lý xuống sàn, quần áo bụi bặm, đầu tóc rối tung, vẻ mặt lạnh lùng, tuy đi một quãng đường xa nhưng không ảnh hưởng gì đến khí thế dọa người bất phàm của anh, ngược lại còn làm hơi thở thêm phần nguy hiểm.
Diêm Tính Nghiêu khi nhận được tin này, liền bỏ hết công việc, khẩn trương đến sân bay, trải qua quãng thời gian hành trình, vừa vào phòng liền trực tiếp xông đến trước giường Vương Ninh Hinh.
Si ngốc nhìn dung nhan kiều diễm làm anh ngày nhớ đêm mong, cảm giác bọn họ đã xa nhau vài thế kỷ rồi, buổi sáng quen thuộc hôm nào lại hiện ra trong tâm trí anh.
Sáu năm, suốt sau năm đó!
Hàng mi vẫn tao nhã như trước, vừa dài vừa cong, chiếc mũi thẳng.