
Tác giả: Sơ Thần
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341896
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1896 lượt.
i mà gả cho Tề Gia Tĩnh, thế nhưng đổi lại cô chỉ nhận được ngoài tổn thương vẫn chỉ là thương tổn.
“Thật buồn cười khi đứa con trai tài giỏi yêu quý của tôi cũng bị cô thu phục. Tôi cũng không ngại nói cho cô biết Ngô Niệm mới đích thực là thiếu phu nhân của Tề gia nhà tôi, mợ chủ nhà họ Tề hơn nữa cũng đã mang cốt nhục của Tề gia hơn nữa ngay lập tức cũng sắp sinh rồi.”
Tin bất ngờ này khiến cô sụp đổ, khiến cô khiếp sợ.
“Rất khó chấp nhận phải không? Tôi không ngại nói cho cô biết người mà hiện tại Gia Tĩnh của cô yêu là Ngô Niệm, nó không có nói cho cô biết vì nó không muốn nghĩ, lại để tận bây giờ mới ly hôn với cô là do nó không muốn cô cứ bám lấy nó, cô hiểu rồi chứ? Gia Tĩnh căn bản là không yêu cô, đã sớm không còn yêu cô, nó với Ngô Niệm từ nhỏ đã quen biết, chúng nó mới chân chính là một đôi, hơn nữa nó đã sớm lừa gạt cô cùng Ngô Niệm ở một chỗ.”
Nhìn thấy sắc mặt Hứa Bội Dung ngày càng tái nhợt khiến cho trong lòng Lâm Âm Ái bà càng thêm sung sướng.
Bội Dung nhanh chóng túm chặt thành giường mong muốn tìm một cái gì đó nhằm khống chế mình không được ngất đi. Cô biết ở bên ngoài Gia Tĩnh có người phụ nữ khác nhưng lại không ngờ tới người phụ nữ đó cũng nhanh chóng sẽ sinh nở, đây quả là chuyện nực cười mà tất cả mọi chuyện cư nhiên lại do chính mẹ chồng của cô nói cho cô biết, hơn nữa mẹ chồng của cô lại rất ủng hộ việc tình nhân của chồng cô sinh con, càng muốn nghĩ đầu của cô lại càng đau.
Đột nhiên cục cưng vừa mới ngủ yên lại khóc thét lên, tiếng khóc của đứa bé lôi kéo sự chú ý của cô, cũng nhắc nhở cô phải kiên cường đối mặt với tất cả, ý chí nhắc nhở cô, cô phải sống cô phải cố gắng sống thật tốt, vì con nhất định cô phải sống.
“Con ngoan đừng khóc, đừng khóc, là mẹ, mẹ ở đây.” Bội Dung cố hết sức ôm lấy cục cưng, không ngừng mà an ủi đứa bé đang khóc không dứt.
Nhìn thấy tỉnh cảnh hiện ra trước mắt lúc này ánh mắt Lâm Âm Ái càng nồng đậm sự chán ghét, mà một ý nghĩ lại vừa thoáng qua trong đầu bà, khóe miệng bà ta không khỏi nổi lên một nụ cười tà ác.
“Hừ một con xú nha đầu vô dụng sinh con ra cũng chỉ là một đứa nha đầu vô dụng mà thôi.” Lâm Âm Ái mỉa mai nói.
“Vì sao mẹ lại có thể nói như vậy chứ? Cứ cho là mẹ không chấp nhận tôi nhưng đứa bé cũng là cốt nhục của Tề gia, trong người nó chảy dòng máu của Tề gia.” Bộ Dung nhíu mày không kiên nhẫn mà nói ra, cô không thể để con gái mình vừa mới sinh ra đã phải chịu sự sỉ nhục như vậy.
“Ngay cả một thằng con trai cô cũng không sinh nổi, các người chỉ có thể sinh con gái nên không thể trách đời vì sao phận mình bạc như vậy, mà như thế cũng tốt không dễ gì mà có thể bước chân vào cửa nhà giàu có mà thứ gì cũng không thể mơ tới, nếu cô sinh con trai may ra Tề gia chúng tôi còn cho cô vài vạn tiền thưởng nhưng cô lại cố tình sinh ra một đứa con gái.” Lâm Âm Ái càng nói càng hưng phấn.
“Bà không được vũ nhục mẹ tôi.” Hứa Bội Dung hung hăng cắn môi, hai tay ôm con ngày càng run rẩy, cô chịu nhục nhã là đủ rồi chính là cô không thể để cho người khác vũ nhục mẹ mình, mẹ cô kiên cường như vậy , thiện lương như vậy, những người này không đủ tư cách để nói đến bà.
“Đây mà là vũ nhục sao? Nếu không muốn bị vũ nhục thì cô mau sinh một đứa con trai ra đi, nhìn xem Hứa gia các người chỉ có thể sinh con gái, mệnh cô là đàn bà cũng chỉ có thể sinh ra một đứa con gái, cũng sẽ là một tai họa. Ha ha ha ha ha. . . .” Lâm Âm Ái vô cùng càn rỡ mà cười.
Về phần nguyên nhân dẫn tới hiệp nghị ly hôn, đều là việc riêng của mấy người nhà giàu cô không muốn hỏi tới, cái chính là tiền chi phí cho cô có thể xuất ngoại du học, cứ cho là cô lợi dụng chức quyền nhận tiền làm trái lương tâm, nhưng cô cảm thấy được thế gian này tất cả mọi người đều giống như cô vì lợi ích và nhu cầu của bản thân mà thôi. Nghĩ như vậy, trong lòng hộ sĩ như trút được gánh nặng.
Tần Phương men theo tay vịn cầu thang đi lên vừa mở cửa ra đã phát hiện cục cung đang khóc thét, con gái té xỉu, thất thanh kêu lên bác sĩ lại vội vàng chạy vào phòng bệnh.
“Cái gì? Hiện tại công ty lâm vào khủng hoảng kinh tế? Tại sao có thể như vậy? Con tiếp quản công ty chưa được bao lâu đã làm sự việc đến mức như vậy?” Lâm Âm Ái không thể tin khi nhìn thấy con trai của mình.
“Mẹ, thực xin lỗi, con sẽ nghĩ cách, đáng lẽ con không nên rời khỏi công ty đến bệnh viện, nếu không cũng sẽ không bỏ qua hợp đồng với MR, như vậy công ty chúng ta cũng có một con đường sống.”
“Con đàn bà kia chính là một con đàn bà ôn thần sinh con ra cũng là một cái tai họa, vừa mới sinh ra công ty Tề gia liền lâm vào tình cảnh khốn đốn, không phải tai họa là cái gì?” Lâm Âm Ái chưa hết giận nói, đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu mẹ con Hứa Bội Dung.
“Phu nhân, mẹ con bà Ngô tới.” Người hầu nói.
“Mau mời vào.” Ánh mắt Lâm Âm Ái sáng bừng lên.
“Bác gái, Gia Tĩnh.” Ngô Niệm mặc một chiếc áo khoác cho bà bầu, nhìn qua hẳn là một hai tháng nữa sẽ sinh. Cô vuốt vuốt bụng, lộ ra tiếng cười vui vẻ của người mẹ.
“Ni