Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch

Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch

Tác giả: Cô Nhuận

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 134651

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/651 lượt.

ại phát hiện mình không có cách nào buông tay . . . .
Đẩy anh rời xa, cũng giống như là muốn lấy đi không khí của cô, khổ sở như vậy, khó chịu như vậy.
“Vân Vân, em thật sự không cần phải để ý đến anh.” Chu Uy Tuấn nói.
“Tuấn, em chỉ là, chỉ là . . . .” Mẹ . . . .
“Được rồi.” Chu Uy Tuấn rời khỏi ghế, đi về phía trước, lại vẫn xoa đầu cô giống như thường ngày: “Em còn chưa ăn cơm đúng không?”
“Ừm!”
“Em đã nấu bữa tối chưa?”
“Rồi.”
“Vậy ngoan ngoãn ra ăn tối đi, nhé? Anh đã ăn no rồi, hơn nữa bây giờ anh đang bận, không thể ăn cơm cùng em được.” Chu Uy Tuấn cười, nói ra những lời làm Ô Nguyệt Vân đau nhói.
Trước kia, cho dù anh có bận cỡ nào thì cũng đều kiên trì ở lại dùng cơm với cô . . . .
“Vân Vân, mau đi ăn cơm đi . . . À đúng rồi, sau khi ra ngoài thì giúp anh đóng cửa phòng lại nhé, cám ơn.”
Nói xong, Chu Uy Tuấn trở lại bàn gỗ nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, cũng không liếc mắt nhìn Ô Nguyệt Vân nữa.
Ô Nguyệt Vân chớp mắt, sau nửa ngày đứng im tại chỗ thì mới lê thân thể cứng nhắc ra khỏi phòng, cũng nghe lời mà đóng cửa phòng lại.
Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại Chu Uy Tuấn, anh ngẩng đầu, vuốt vuốt hàng lông mày, sau đó nhẹ nhàng thở dài ra một hơi.
Dáng vẻ đó của Ô Nguyệt Vân làm lòng anh khó chịu, thế nhưng anh vẫn không hối hận vì biểu hiện vừa rồi của mình.
Tuy anh không biết Ô Nguyệt Vân đang lo lắng điều gì, tại sao lại nói với Ngũ Đức Kỳ rằng anh và cô tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau, nhưng dựa vào chuyện anh và cô sớm chiều ở chung, cộng thêm nhận định của Ngũ Đức Kỳ, cô bé ngốc này tuyệt đối là thích anh!
Nếu đã thích anh, vậy tại sao lại muốn buông tay anh?
Vì vậy, anh quyết định hạ một liều thuốc mạnh, để cho cô phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình!
Chỉ là, để làm được việc này thì anh cần có sự hỗ trợ của Ngũ Đức Kỳ . . . . Lại nói, biểu hiện của Ô Nguyệt Vân ngày hôm nay coi như không tệ.
Nghĩ đến ngày hôm nay, tên đàn ông kia đưa tay chạm vào cô, phản ứng lúc đó của cô khiến Chu Uy Tuấn không khỏi cảm thấy mỹ mãn.
Bảo bối của anh vẫn chỉ có thể tiếp nhận sự đụng chạm của anh! Điều này khiến lòng hư vinh nho nhỏ trong lòng anh cảm thấy thỏa mãn.
Đang lúc Chu Uy Tuấn mải mê suy nghĩ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, nhấn phím nghe, bên kia lại lập tức truyền đến giọng nói lo lắng của Ngũ Đức Kỳ.
“Nguyệt Vân có khỏe không? Nghe A Huy nói, hôm nay lúc rời khỏi rạp chiếu phim, sắc mặt con bé tái nhợt . . . .”
“Yên tâm, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của mình.”
“A Tuấn, cậu thật sự vẫn muốn tiếp tục sao?” Ngũ Đức Kỳ cảm thấy lo lắng cho Ô Nguyệt Vân.
“Đương nhiên.” Chu Uy Tuấn nói một cách chắc chắn.
“Nhưng mà . . . . Không còn cách nào khác sao?”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Chu Uy Tuấn hỏi ngược lại.
Đầu dây bên kia trở nên yên lặng.
Đúng vậy, bọn họ muốn hiểu rõ Ô Nguyệt Vân, nếu không diễn vở kịch này, cô ấy tuyệt đối sẽ luẩn quẩn ở trong ngõ cụt, bị thương đến đầu rơi máu chảy.
Vậy nên, cách giải quyết kém cỏi nhất cũng là biện pháp tốt nhất, chính là khiến Ô Nguyệt Vân chủ động hiểu rõ, thừa nhận tình cảm của mình, nói ra toàn bộ sự lo lắng và sợ hãi trong lòng.
Cô gái nhỏ này, tính cách thẹn thùng hướng nội, miệng lại ngậm chặt như hến, chuyện cô đã không muốn nói thì cho dù có hỏi thế nào cũng đều vô dụng, chỉ còn cách sử dụng ‘thế lực bên ngoài’ để ép cô thừa nhận.
“Nhưng mà . . . . Cậu xác định mọi việc đến cuối vẫn giống như cậu đã dự liệu đấy chứ?” Ngũ Đức Kỳ vẫn có chút lo lắng.
“Cậu nói thử xem, có bao giờ phán đoán của mình thất bại chưa?”
“Hồi cấp hai có rồi đấy, cậu nói đội bóng rổ trường mình nhất định sẽ thắng trường đối thủ, thế nhưng lại thua đến thê thảm . . .” Ngũ Đức Kỳ thành thật trả lời.
“Chuyện thời đi học không tính, khi đó năng lực phán đoán của mình còn chưa đủ.” Chu Uy Tuấn khẽ hừ một tiếng.
“Mình thật sự không biết đâu đấy, dù sao từ ngày chúng ta đặt chân ra xã hội cũng chưa từng thấy cậu phán đoán cái gì cả.”
“Vậy mình đoán ngày mai thời tiết sáng sủa, trời trong nắng ấm.” Còn về tình huống buổi chiều thì. . . .
Nắng chiều cuối thu thường hay thay đổi, vẫn là ít nói thì ít sai.
“Loại chuyện đó mình cũng nhìn ra được!” Bên ngoài, trăng sáng lên cao, không hề có chút mây đen nào, thời tiết ngày mai hẳn là rất tốt.
“Nếu vậy . . . . mình đoán ngày mai giá cổ phiếu của ‘Vạn Thắng’ tăng lên vài phần trăm, thế nào?”
“Quên đi, coi như mình không nghi ngờ cậu, dẹp chuyện này đi!”
“Ồ? Dứt khoát như vậy sao?” Chu Uy Tuấn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ thở dài của bạn mình.
“Mọi chuyện cũng đã tiến hành được một nửa rồi, nếu cậu vẫn không muốn ngừng lại thì mình chỉ có thể lựa chọn tin tưởng cậu thôi.”
“Sao nói nghe có vẻ bất đắc dĩ thế?” Chu Uy Tuấn nhếch môi: “Nội dung về sau của vở kịch còn cần đến cậu hỗ trợ đấy!”
“Vâng vâng vâng, đều nghe theo mệnh lệnh của cậu, mình sẽ tìm cơ hội dò hỏi bí mật của Nguyệt Vân.”
“Vô cùng cảm kích.” Chu Uy Tuấn nói cám ơn từ tận đáy lòng.
“Đừn