Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tới Không Tốt

Người Tới Không Tốt

Tác giả: Kim Bính

Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341481

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1481 lượt.

, nhưng thì ra họ đều không hiểu nhau. Phương Dĩ khóc nói: “Tôi có thể gạt mình tin tất cả mọi chuyện anh nói, nhưng tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy…”
Chu Tiêu không thể nói thêm từ khác, chỉ một mực nói “Anh xin lỗi”, lặp đi lặp lại giống như lên dây cót, không ngừng nói, “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Ghế sau có một tấm chăn, Chu Tiêu kéo tới, bọc lấy Phương Dĩ, lau nước trên người cho cô, lại ôm lấy cô vỗ nhẹ lưng cô. Phương Dĩ khóc mệt, đã không phát ra tiếng, ngay cả sức nhúc nhích cũng không có. Cô muốn đẩy Chu Tiêu ra, ngẩng đầu lên, lại thấy đôi mắt Chu Tiêu đỏ bừng.
Chu Tiêu cụp mắt nhìn cô, há miệng, khàn giọng nói: “Hôm đó em nói, em ‘sẵn lòng’ tin mẹ em muốn bắt đầu lại. Chữ ‘sẵn’ này nhấn trọng âm, đã chứng tỏ em đang phô trương, tự quyết định cho mình. Điều này cũng có nghĩa là em đang nghi ngờ, em đang không xác định. Anh từng do dự có nên để em biết hay không. Kết quả cuối cùng của việc lừa mình dối người, người bị thương chỉ có bản thân em, còn có người thực sự quan tâm em. Coi như đây là một cái cớ, em và bà ấy cùng về, em có nghĩ tới chị em không? Có nghĩ tới luật sư Phương không? Mười mấy năm qua, em chỉ luôn gọi chú ấy là luật sư Phương đúng không?” Chu Tiêu không nói tiếp, nở nụ cười, nói, “Anh không hi vọng lúc anh không ở bên cạnh em, em bị tổn thương, mà anh vốn phải có năng lực ngăn cản. Anh xin lỗi, là anh ích kỉ.”
Vệt nước mắt trên mặt Phương Dĩ nổi bật, cô bình tĩnh lại, tựa như ngẩn người, tầm mắt không có tiêu điểm, một lát sau mới nói: “Lái xe đi.”






Đại Kết Cục (Hai)
Hôm nay Chu Tiêu vô cùng mệt mỏi, sau khi về đến nhà không muốn làm chuyện gì cả. Trong phòng khách không bật đèn, ống đèn hồ cá lộ ra ánh sáng dịu. Anh ngây ngẩn một lúc, mới đi tới tủ lạnh lấy thức ăn cá, ném vài con cá tạp nhỏ vào trước. Cá sấu mõm dài rõ ràng đói lắm rồi, ngậm lấy một hơi. Cho cá ăn xong, anh đi ra sân, hai chiếc ghế mây trong góc sân đã bám bụi, dụng cụ tập thể dục từng dầm mưa, ướt sũng. Anh nhìn ban công lầu trên một cái, trống rỗng, tối đen, từng góc một hoàn toàn không có sức sống. Ngôi nhà này lại quay về trước tháng Tám năm ngoái, trời vừa tối, bốn bề vắng lặng, không có Phương Dĩ líu ríu chạy ngược xuôi, nơi đây yên lặng đến mức khiến người khác sợ hãi.
Anh lên giường nằm thật sớm, gửi một tin nhắn cho Phương Dĩ, hỏi cô có cần đến bệnh viện khám không, Phương Dĩ không trả lời. Có điện thoại đến, anh nhận máy, mẹ ở đầu bên kia nói: “Vẫn chưa ngủ à? Mẹ vừa ăn cơm tối xong.”
Chu Tiêu cười nói: “Hôm nay ăn sớm ạ.”
“Ông ngoại con kêu đói, bảo mẹ ăn cơm sớm một chút. Tiểu Phương nghỉ ngơi rồi sao?”
Còn trong hoạt động thương nghiệp ở thành phố ven biển lần trước, Uông Lâm nhận lời mời tham gia, Âu Hải Bình không hợp với ông ta là chuyện công khai từ lâu, hai người gặp mặt không hề giao lưu. Nhưng sau khi Chu Tiêu kêu người khác chú ý Âu Hải Bình và ba vị lão tổng, đầu kia truyền đến tin tức, buổi gặp mặt kết thúc, Âu Hải Bình và Uông Lâm đã gặp nhau trên đường núi.
Cao Đại Thiếu vung gậy golf, quái gở nói: “Sao muốn chạy đến đây đánh golf vậy? Nghe nói cậu với Âu Duy Diệu có chút quan hệ tế nhị, nói không chừng ngày nào đó sẽ gọi Âu Hải Bình một tiếng bố vợ. Cậu không biết người nhà họ Âu với nhà họ Uông chính là kẻ thù không đội trời chung à?”
Chu Tiêu nói: “Tôi là tới đánh golf với cậu, không phải quan hệ của nhà cậu với nhà họ Uông rất tốt sao? Đánh golf thì tập trung đánh golf đi, tài đánh bóng của cậu kém chính là do cậu chần chừ!”
“Tôi nói này, tài đánh bóng của tôi kém? Cậu tưởng là trước đây đánh bóng rổ tôi luôn thua cậu? Tới đây, hôm nay chúng ta so tài một trận!” Nói xong, Cao Đại Thiếu chợt cười rộ lên về phía sau Chu Tiêu, “Chú Uông, chú ở đây ạ?”
Chu Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy Uông Lâm ưỡn bụng bia, dáng người ục ịch, mặt mũi hồng hào cười: “Sao tới mà không nói chú một tiếng, bố cháu đâu?”
“Bố cháu chỉ biết công việc, kéo ông ấy không nổi!”
Uông Lâm nhìn về phía Chu Tiêu, cười nói: “Vị này nhất định là Giám đốc Chu, Chu Tiêu!”
Chu Tiêu đưa tay bắt tay với ông ta, mỉm cười: “Giám đốc Uông, vinh hạnh gặp mặt.”
Lúc Chu Tiêu ăn cơm cùng Uông Lâm xong đã chín giờ tối, anh lái xe, đặc biệt đi vòng đường xa qua khách sạn Phương Dĩ vào ở. Bên ngoài khách sạn người đến người đi, anh chạy thẳng qua, đã lái cách xa một khoảng, đèn xanh chuyển sang đỏ, xe dừng lại, anh gõ tay lái. Sau khi đèn xanh chuyển, anh lái một quãng, lại rẽ sang một hướng, vòng lại con đường lúc tới, dừng ở chỗ đậu xe đối diện khách sạn. Đậu xe ở đây cũng không biết có thể làm những gì, Chu Tiêu vô cùng buồn chán nghịch gói thuốc lá, rút một điếu, lại bỏ vào. Hành hạ từng điếu thuốc một lần, anh mới ngẩng đầu nhìn khách sạn một cái, nheo mắt, đếm không rõ tầng Phương Dĩ ở. Ngay lần cuối cùng gần đếm rõ, chuông điện thoại di động cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, anh không vui nhìn thoáng qua số trên màn hình, không nhận. Di động vang lên kéo dài rất lâu mới tự động cúp


Old school Easter eggs.