Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Tới Không Tốt

Người Tới Không Tốt

Tác giả: Kim Bính

Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341477

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1477 lượt.

phút nữa anh về đến nhà.” Phương Dĩ không lên tiếng trả lời, Chu Tiêu đạp mạnh chân ga, lại đột nhiên thu lại, dừng xe ở ven đường, thấp giọng nói, “Ra ngoài đừng đi chỗ ít người, cố gắng hết sức kết bạn, buổi tối đừng ra ngoài làm bậy, nếu đói muốn ăn khuya, nhịn một chút, đừng giống như trước đây hơn nửa đêm ra ngoài chỉ để mua chút đồ ăn. Đừng vội tìm việc làm, anh biết trong sổ tiết kiệm của em còn bao nhiêu tiền, đủ cho em xài một khoảng thời gian, bồi dưỡng thân thể cho tốt trước.” Dừng một chút, anh lại nói, “Chờ anh, nhanh thôi.”
Phương Dĩ giơ điện thoại di động, nhìn mảnh ánh nắng vàng đổ xuống phòng ngủ, nghĩ thầm, sao trở nên thương cảm thế này. Ở đây rõ ràng đầy ắp tiếng cười nói, ở đây cô dùng bẫy chuột kẹp chân Chu Tiêu, ở đây cô đổ tinh dầu vào sữa tắm của Chu Tiêu, cũng ở đây, cô bày rõ quà vặt và đồ dùng hàng ngày trên kệ hàng này, chọc Chu Tiêu tức bốc khói. Cũng ở đây, Chu Tiêu hôn cô lần đầu tiên, hôn cô lần thứ hai, ở đây tặng cô một con gà và một con vịt, ở đây bị Bong Bóng nhổ lông chân hơn mấy ngày.
Xa nhau thực sự là một chuyện thương cảm, đặc biệt là họ không bỏ được, lại miễn cưỡng muốn làm ra vẻ đã bỏ được, không phải có nguyên nhân to lớn không thể vãn hồi, nhưng chính là có nguyên nhân thế này thế kia, khiến họ không thể vãn hồi.
Phương Dĩ vỗ tay một cái, lại bóp xương tay, “rắc rắc” hai tiếng tiếp thêm động lực cho mình, bỏ tay xuống, cô mở cửa phòng, gọi xuống lầu dưới: “Tên Lửa, anh có đó không? Lên đây chuyển hành lý xuống giúp tôi!”
“Hừ, tự chuyển đi!”
Ngoài miệng nói vậy, người lại đi lên, Tên Lửa bắt đầu làm cu-li.
Lúc Chu Tiêu về, Phương Dĩ đã đi rồi. Anh nhặt được một đoạn băng giấy nhỏ mà chuyển phát nhanh dùng để đóng thùng trên đất trống ở ngoài nhà, không biết Phương Dĩ đóng gói thứ gì. Chìa khóa lầu hai anh đã trả, Chu Tiêu chỉ có thể làm lại nghiệp cũ làm trộm leo tường. Leo tới ban công lầu hai, anh nhìn quét phòng ngủ, trống trơn, ngay cả một mẩu giấy vụn cũng không còn. Máy điều hòa và máy nước nóng không mang đi, Phương Dĩ quy thành tiền bán cho chủ nhà, bàn ghế trong phòng khách cũng để lại, kệ hàng dựa vào tường cũng chưa gỡ.
Lúc này, anh thực sự phải một mình rồi.
Chủ nhật, Chu Tiêu ăn một bữa cơm cùng Uông Lâm, sau khi về mang tới một món đồ. Vẫn trên chiếc xe tải đó, ba người bày tài liệu của Uông Lâm ra, nói: “Tuổi của Âu Hải Bình và Uông Lâm xấp xỉ nhau, từng là bạn học trung học. Âu Hải Bình thi đậu đại học, Uông Lâm tốt nghiệp trung học liền tham gia nghiệp vụ. Ban đầu Tưởng Quốc Dân làm ở ngân hàng, sau đó từ chức, giúp Âu Hải Bình làm việc. Đồng nghiệp bên kia chuyển tài liệu tới, lúc Tưởng Quốc Dân ở ngân hàng xét duyệt cho vay tiền rất có vấn đề, trên danh nghĩa là bản thân chủ động từ chức, thực tế là ông ta bị người ta xử. Còn Âu Hải Bình và Uông Lâm sở dĩ làm căng, là do một vụ làm ăn trước đây, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, sau khi làm ăn kết thúc mỗi người bọn họ phát triển, mấy năm nay qua lại rất ít. Nhưng có một số công trình rất lạ, ba người họ từng có rất nhiều tiếp xúc gián tiếp, vốn lưu động trong đó đặc biệt lớn, sau khi xoay một vòng, chia ra chảy vào túi từng người.”
Một người khác nói: “Nhưng chúng ta không có chứng cứ thực chất nhất.”
Chu Tiêu cúi đầu, chống lên bàn, suy nghĩ một chút, anh xoay người, nói: “Dựa vào sự tiếp xúc mấy ngày qua của tôi với họ, quan hệ của hai người Âu, Tưởng căng thẳng, cái này không phải giả, mà quan hệ của hai người Âu, Uông không tốt cũng không phải giả, nhưng họ vẫn có qua lại. Âu, Tưởng qua lại ngoài sáng, Âu, Uông qua lại trong tối, Tưởng và Uông cũng có qua lại trong việc làm ăn, cái này có phải có thể suy đoán không, ba người họ là đối tác, quan hệ đối tác căng thẳng, chỉ cần khơi lên một ngọn lửa, lúc nào cũng có thể làm nổ quan hệ của họ. Họ đều cần phải có vốn tự vệ của mình, cho nên ——”
Chu Tiêu ném một cái túi da lên bàn, “Vốn tự vệ chính là chứng cứ, chỉ về phía chứng cứ của đối phương.” Anh chỉ cái túi da, “Đây là tài liệu hội viên của sân golf.”
Người đàn ông hỏi: “Sao lấy ra được vậy?”
“Động tác mấy người chậm, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, chuyện có thể dùng tiền giải quyết tôi chỉ dùng tiền giải quyết.”
Ba người kia nhìn nhau một cái, không đón lời anh, hỏi: “Tài liệu hội viên có vấn đề gì?”
“Có một người, lúc câu lạc bộ này vừa khai trương đã là hội viên, một năm sau rút khỏi hội ra nước ngoài, nhưng chìa khóa tủ cất đồ của bà ấy vẫn chưa trả lại cho câu lạc bộ, ngăn tủ đó thành vật trang trí, nhân viên cũng đã không sợ khi thấy chuyện kì lạ.”
“Người nào?”
Chu Tiêu nhìn ba người họ, nói: “Vợ trước của Âu Hải Bình.”
Vợ trước của Âu Hải Bình đã sớm di dân, mấy năm nay chưa bao giờ về nước, tủ cất đồ lấy danh nghĩa của bà ấy niêm phong. Tuy tất cả người của câu lạc bộ là của Uông Lâm, nhưng đồ trong tủ cất đồ không hề chắc chắn là của Uông Lâm. Bất kể là của ai, trong đây nhất định có một phần chứng cứ quan trọng, có thể chỉ ngay một người trong họ, mà khơi mào một ngọn lửa, quan hệ của ba người sẽ nổ. Bây giờ