The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Vợ Bí Mật

Người Vợ Bí Mật

Tác giả: Mạc Oanh

Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015

Lượt xem: 1341777

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1777 lượt.

, ban đầu anh vẫn lờ đi không muốn nghe máy, sau đó cô ta lại gọi trực tiếp vào điện thoại trong văn phòng, anh có linh cảm là đã xảy ra chuyện, quả nhiên vừa mới nghe máy liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của Bạch Lâm ở đầu dây bên kia, nói không thấy Tô Tuyết đâu.
Bạch Lâm sốt ruột ngồi bên cạnh, tình trạng của Tô Tuyết có phần đặc biệt, chị lại là người thân duy nhất của cô, hiện giờ bỗng không thấy chị đâu, bảo cô làm sao mà không lo lắng. Quay đầu nhìn Nghiêm Hạo ở ghế lái, nghĩ nếu không phải năm đó anh ta đột ngột rời đi, nếu không phải gần đây anh ta cố ý tránh mặt, Tô Tuyết cũng sẽ không đến nông nỗi này, hiện tại cũng sẽ không đột nhiên biến mất.
Tất cả bất an và sợ hãi đều hóa thành oán hận đối với Nghiêm Hạo, tức giận lườm anh, rít lên, “Vì sao không thấy. . . Vì sao không thấy, câu này phải hỏi anh mới đúng, thời gian này anh đi đâu, sao tôi gọi điện cho anh anh không nghe máy, anh có biết chị tôi rất nhớ anh không, hôm nay không thấy chị chắc chắn cũng bởi vì anh. Nghiêm Hạo, tôi nói cho anh biết, nếu chị ấy có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nhất định không”.
Nghiêm Hạo mím môi, tay nắm chặt vô lăng hơn, cho thấy tâm trạng hiện tại của anh. Giờ phút này Nghiêm Hạo bắt đầu hối hận về hành động của mình, bởi vì gần đây vừa làm hòa với Mễ Giai, anh không muốn phá hỏng mối quan hệ mà vất vả lắm hai người mới khôi phục lại được, vậy nên theo bản năng anh bài xích điện thoại của Tô Tuyết, chỉ sợ cô quấy rầy cuộc sống hiện tại của mình. Nhưng anh không nghĩ được rằng mình cự tuyệt đột ngột như vậy sẽ khiến Tô Tuyết nhất thời khó có thể chấp nhận, lẽ ra anh nên từ từ, từng chút từng chút một rời khỏi cuộc sống của cô, còn thế này là quá nhanh, anh cảm thấy hối hận vì đã lo lắng không chu toàn.
Không khí trong xe dần ổn định hơn, bọn họ hoàn toàn không hiểu tư duy logic của Tô Tuyết nên không đoán được cô ấy đã đi đâu, đến bước đường cùng chỉ biết lái xe tìm dọc đường lớn, xe đi rất chậm, mỗi người chú ý nhìn một bên, cố gắng không bỏ sót bất kì manh mối nào.
“Máu. . . Rất nhiều máu. . . Liên Huyên đã cứu em, nhưng cô ấy. . .”. Mễ Giai nghẹn ngào, chỉ có thể cầm điện thoại khóc rấm rứt.
Buộc bản thân phải tỉnh táo, tự an ủi mình là Mễ Giai còn có thể gọi điện thoại tức là không có việc gì, “Mễ Giai, ngoan, không khóc nữa, nói cho anh biết em đang ở bệnh viện nào, anh lập tức đến ngay”.
Mễ Giai đọc địa chỉ bệnh viện cho Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo khởi động xe, chuẩn bị quay đầu đi về phía bệnh viện, Bạch Lâm bên cạnh bắt lấy tay anh, tức giận chất vấn, “Anh định đi đâu, bây giờ anh muốn đến chỗ Mễ Giai, vậy chị tôi phải làm sao?”.
Hất tay cô ta ra, hiện giờ trong đầu anh chỉ nghĩ đến bộ dáng bất lực của Mễ Giai, bên tai cũng đều là giọng nói của Mễ Giai, anh muốn đến bên cạnh Mễ Giai càng nhanh càng tốt, xác nhận là cô bình an vô sự, những việc khác anh không quan tâm. Hất tay Bạch Lâm đang nắm lấy tay mình ra, mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nói, “Tôi sẽ phái người tiếp tục đi tìm Tô Tuyết, cô có thể về trước, nói không chừng cũng có khả năng là Tô Tuyết đã về nhà, hiện giờ vợ tôi đang gặp chuyện, tôi phải đến bệnh viện”.
“Anh. . . .”. Bạch Lâm chán nản chỉ vào anh, “Anh không thể làm vậy, chúng ta phải tìm được chị tôi trước, bằng không chị ấy xảy ra chuyện thì làm sao, dù gì, dù gì chị ấy cũng không phải một người bình thường”.
Nghiêm Hạo không có thời gian nói nhiều với cô ta, anh phải nhanh đến bên cạnh Mễ Giai.
“Xuống xe”. Ngữ khí độc đoán, không cho phép người khác cự tuyệt mệnh lệnh của mình.
“Anh. . .”. Bạch Lâm trừng mắt lườm anh, không nói nên lời.
“Tôi bảo xuống xe”. Nghiêm Hạo quát cô ta, Nghiêm Hạo biết anh lớn tiếng với một người phụ nữ như vậy là không nên, anh cũng biết gạt chuyện Tô Tuyết mất tích sang một bên dường như có phần bất nhân, nhưng hiện giờ anh mặc kệ tất cả, anh không biết Mễ Giai thế nào, tâm trạng anh đang rất hoảng loạn, anh sợ hãi, anh lo lắng.
Bạch Lâm bị dọa, sững sờ nhìn anh, sau đó máy móc mở cửa xuống xe. Bạch Lâm vừa đóng cửa xe, Nghiêm Hạo lập tức lái xe rời đi rất nhanh.
Nghiêm Hạo và Mạc Chấn Huân gặp nhau ở cổng bệnh viện, hai người không ai nói gì, chạy thẳng đến trước phòng phẫu thuật, chỉ thấy mình Mễ Giai ngồi trên ghế dài ngoài phòng mổ, hai mắt sưng đỏ, bên cạnh còn có một nữ cảnh sát đưa khăn giấy cho cô, tay kia cầm laptop và bút, như đang thẩm vấn.
“Mễ Giai. . .”. Nghiêm Hạo kích động gọi, nhìn cô không có việc gì ngồi ở đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Mễ Giai ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Hạo đứng cách đó không xa, nước mắt khó khăn lắm mới kìm nén được lại tràn ra, đứng dậy chạy về phía anh, vùi vào lòng anh. Có lẽ là vừa trải qua kinh sợ, giờ Mễ Giai chỉ biết khóc thút thít và gọi tên Nghiêm Hạo, “Hạo. . . Hạo. . .”.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, đến giờ tâm trạng Mễ Giai vẫn chưa thể bình tĩnh lại, chiếc xe kia lao nhanh về phía các cô, chờ đến khi cô phản ứng thì đã không kịp né tránh, phía sau đột nhiên chịu một lực lớn, Mạc Liên Huyên đẩy mạnh cô ra, cô chỉ cảm thấy mình ngã nhào xuống đ