Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Yêu Đào Hoa Của Tôi

Người Yêu Đào Hoa Của Tôi

Tác giả: Liên Liên

Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015

Lượt xem: 134972

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/972 lượt.

thiệu, bọn họ diện mạo tuấn tú, gia thế hiển hách, từng người đều rất có thực lực." Bước vào sảnh trước yến hội, Lâm Nghi Trinh sửa sang lại dung nhan cho con gái, muốn cho đối phương có ấn tượng tốt.
"Hừ! Bọn họ điều kiện tốt cũng không liên quan tới mình. . . . . ." Quyết liệt chu lên cái miệng nhỏ nhắn, Hồng Diệp ở trong lòng phản bác.
Cô không tin có ai đó đẹp trai hơn a Tĩnh, còn có chàng trai kia . . . . . . Có tiền thì cứ mặc hắn có tiền, cũng không phải chính hắn có tiền, có gì đặc biệt hơn người khác? Bộ dạng đẹp trai một chút có ích lợi gì? Hai mươi năm sau còn không phải da mặt sẽ nhăn nheo, bụng to và đầu tóc bạc sao!
Tư Đồ Tĩnh có tướng mạo, có đầu óc thông minh, chính là một chàng trai tốt và hoàn mĩ! Không bao giờ sẽ có một chàng trai khác so với anh tốt hơn. Ba mẹ sẽ không biết !
Dù sao, cô cũng không hy vọng xa vời rằng bọn họ sẽ hiểu. . . . . .
Một ngày nào đó, cô sẽ tìm được hộ chiếu của cô, có thể bay trở về Đài Loan cùng a Tĩnh gặp mặt, đến lúc đó đừng hòng cô sẽ quay về Nhật Bản nữa!
Hiện tại cô còn chưa tìm được hộ chiếu, trước hết cứ theo chân bọn họ đi ra ngoài giao tiếp, làm cho bọn họ nghĩ rằng cô đã hồi tâm chuyển ý. . . . . . Ayyy, cô cũng thật là tiểu gian trá.
"Hồng Diệp, tới đây một chút, mẹ muốn giới thiệu. . . . . ." Tá Đằng Quan tiến vào hội trường, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây tìm con gái.
“Con đang ở trong này !" Mang theo ví da, Hồng Diệp nũng nịu đi đến cạnh phụ thân .
“Con hôm nay nên ngoan ngoãn một chút. . . . . . Cha giới thiệu với người này, con tuyệt đối sẽ thích! Cha cô vỗ ngực cam đoan. . . . . ." Tá Đằng Quan đứng lên giới thiệu. Vì hạnh phúc cả đời con gái mình ông nguyện ý bất cứ giá nào .
“Con ngày nào mà không ngoan chứ?" Bị giam ở Nhật Bản, cô không ngoan cũng phải ngoan! Hồng Diệp ở trong lòng nhủ thầm.
Tá Đằng Quan nắm tay con gái, đem cô đưa đến trước mặt chàng trai kia để hai người nói chuyện, "Đến rồi đây, bác đem bảo bối của mình dẫn tới rồi."
Hồng Diệp cứ cố sống cố chết cúi đầu, nhìn xuống đôi giày da của chàng trai trước mặt với bộ vest trắng, không hề ngẩng đầu lên nhìn anh .
Hừ! Mặc nguyên bộ vest màu trắng thì sao nào? Anh ta cho mình là bạch mã hoàng tử sao? Cũng không tự soi gương, xem chính mình có xứng hay không mặc nó. . . . . . Hồng Diệp ở trong lòng tự mắng thầm anh.
"Tá Đằng tiểu thư, chào cô." Chàng trai này mặc dù nói tiếng Nhật, nhưng giọng nói sao lại có chút quen thuộc. . . . . .
"Hồng Diệp!" Tá Đằng Quan thanh âm có chút lo âu. Ông dùng tay thúc nhẹ con gái, muốn đem cô từ lơ đãng hồn phách gọi về.
“Xin chào." Hồng Diệp tâm không cam lòng, không muốn ngẩng đầu lên, nghe theo phụ thân giới thiệu ghét chào hỏi, cũng lần đầu tiên nhìn đến đối phương đôi mắt chợt ngây ngốc đi.
"Đã lâu không gặp. Gần đây em có khỏe không?" Tư Đồ Tĩnh mỉm cười như trước, dùng tiếng Nhật lưu loát nói chuyện cùng Hồng Diệp .
"Đã lâu không gặp. . . . . ." Hồng Diệp choáng váng, cũng chỉ đang trừng to mắt nhìn anh.
Anh làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Ba mẹ không phải rất ghét anh sao? Sao lại mang cô tới gặp anh?
Hồng Diệp trong lòng có vô số dấu chấm hỏi, chính là muốn hỏi rõ ràng, nhưng nén lại trong lòng để nhìn qua Tư Đồ Tĩnh kích động.
"Nhìn thấy anh em không vui sao?" Nhìn đến cô Tư Đồ Tĩnh phong độ đĩnh đạc, vươn tay ra, tiếp nhận Tá Đằng Quan giao ra tâm can bảo bối, mang cô đi vào sàn nhảy.
Tốt lắm! Rốt cục đã gặp được cô.
Tuy rằng Đài Loan đến Nhật Bản khoảng cách rất gần, đáp máy bay chỉ cần ba giờ, nhưng vì để được đi đến bên cô, tựa hồ bôn ba ngàn núi vạn khe. . . . . .
Anh, rốt cục đã được cha mẹ Hồng Diệp chấp nhận cho ở bên bên cô.
"Sao anh lại tới đây?" Cô không thể tin được, cho là mình đang nằm mơ.
Hồng Diệp ngơ ngác giữa sàn nhảy, không đi theo hướng nào để mặc chàng trai dìu mình, lại vươn tay đánh chính mình một cái tát.
“Đau quá đi!" Cô cúi đầu kinh hô một tiếng. Quả nhiên là sự thật !
Đứng ở bên kia quan sát bọn họ bên nhau vợ chồng Tá Đằng Quan nhìn hành động của con gái mà giật nảy mình.
“Em sao lại đánh chính mình?" Tư Đồ Tĩnh cũng bị động tác của cô hù dọa, vội vàng nắm lấy cổ tay của cô, để cô không thể tiếp tục thương tổn chính mình .
“Em cho là mình đang nằm mơ thôi! Em không tìm thấy hộ chiếu, không thể quay về Đài Loan. . . . . . Em rất sợ anh cùng cô gái khác ở chung một chỗ, em sợ anh sẽ quên em. . . . . ." Hồng Diệp cả người bổ nhào vào trên người anh, lên tiếng khóc lớn.
Tư Đồ Tĩnh ôm chặt lấy Hồng Diệp, cảm động đến nói không ra lời.
Hao hết thiên tân vạn khổ, đi đến bên người cô, hết thảy đều thật đáng giá !
“Em rất nhớ anh. . . . . ." Bất chấp mình đang đứng trong bữa tiệc của doanh nhân, Hồng Diệp cảm xúc dâng trào, ở trong lòng người yêu khóc to.
Vợ chồng Tá Đằng Quan biết nguyên nhân con gái khóc lóc, họ đứng xa xa ở một bên, chăm chú nhìn đôi trẻ.
Cho tới bây giờ, biết con trai nhà Tư Đồ đối với con gái của mình chung tình, bọn họ mới chính thức đồng ý . Dù sao trong quá khứ nó có chiến tích rất huy