
Tác giả: Cung Ninh
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134674
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/674 lượt.
, cũng không phải để xem Đường Duyệt cười như điên.
"Anh là người đồng tính luyến ái." Đường Duyệt nghe Hà Tử Bình mô tả lại tình hình, chỉ vào Hà Tử Bình, khó khăn lắm mới phun ra được mấy chữ này.
Hà Tử Bình nắm bàn tay Đường Duyệt đang chỉ vào hắn, hạ cổ tay xuống xem xét, không có bất thường nha? Hay cho hắn đến bệnh viện tâm thần kiểm tra xem có bình thường hay không.
"Tôi rất bình thường." Đường Duyệt cố gắng ngưng cười nói.
Sắc trời đã tối, Lâm Hạo Vũ chờ đợi mỏi mòn, nhưng người được chờ vẫn còn chưa trở về.
Điện thoại nhà cô gần như đã bị hắn gọi đến muốn hỏng nhưng cũng không có người nhận, không biết cô đang ở đâu?
Nhớ lại những việc cô đã làm cho hắn trong thời gian qua, có vẻ như, trên con đường tương lai, cũng không phải chỉ có mình hắn đơn độc!
Tuy nhiên, đối với một cô bé luôn mơ hồ trong tình cảm như cô, đến khi nào thì mới có thể nói cho hắn biết, hắn mong đợi ba chữ kia đã rất lâu.
Bóng đêm càng ngày càng dày đặc, Lâm Hạo Vũ cũng càng ngày càng lo lắng.
Hắn thừa nhận mình là người đồng tính luyến ái rồi hả?
"Em muốn đi ngủ, em mệt quá." Phương Tử Ninh đứng lên muốn đi về giường nằm, mục đích trốn tránh sự thật mà mình không cách nào đối mặt được.
"Tử Ninh, nhìn anh." Lâm Hạo Vũ ngăn cản Phương Tử Ninh đang cố gắng chạy trốn, ấn vai của cô, bắt cô ngồi trở lại ghế, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô.
Phương Tử Ninh thụ động ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lâm Hạo Vũ.
"Nhìn thấy gì?" Lâm Hạo Vũ dịu dàng hỏi. Tại sao cô luôn không thấy tình cảm của hắn dành cho cô?
"Em thấy hình ảnh của chính em." Phương Tử Ninh hét to rồi đứng lên, thoát khỏi sự bao vây của Lâm Hạo Vũ, cầm quần áo vào phòng tắm, tiếp tục tránh né hắn.
Đã sớm biết rằng chờ đợi cô lớn lên, là cả một quá trình gian khổ, Lâm Hạo Vũ nhìn bóng lưng của Phương Tử Ninh cười khổ.
Tại sao cô còn lẩn tránh tình cảm của mình?
Hắn đã sớm biết cô rất mơ hồ về chuyện tình cảm rồi mà, thời kỳ khó khăn nhất đã qua, hắn cần gì phải gấp? Lâm Hạo Vũ tự an ủi chính mình.
Nằm trên giường không lâu, Lâm Hạo Vũ thấy Phương Tử Ninh cũng lên giường, nhưng rõ ràng là cô cố tình trốn tránh hắn, bởi vì cô quay lưng về phía hắn, hơn nữa còn nằm sát cạnh giường.
Lâm Hạo Vũ chợt nhớ lại, mình chưa bao giờ biểu lộ rõ tình yêu của mình dành cho cô, hắn cho rằng cô sẽ biết, rồi từ từ cô cũng hiểu. Nhưng, những người bên cạnh hắn ai cũng biết, chỉ có cô lại chẳng biết gì.
Có phải hắn kỳ vọng quá cao rồi không? Đối với cô bé luôn ngốc nghếch trong tình cảm như cô, không biết năm nào tháng nào mới có thể hiểu được tâm sự của hắn?
Hắn gần như đã xác định được tình cảm trong trái tim cô, nhưng chính hắn cũng chưa từng nói ra mấy chữ kia, sao lại chờ đợi cô nói?
Hắn vẫn muốn chờ đợi trong vô vọng sao? Tại sao không trực tiếp nói thẳng cho cô biết tâm ý của mình?
Lâm Hạo Vũ quyết định, ngày mai hắn sẽ nói cho cô biết, hắn yêu cô, cũng xin cô kết hôn với hắn, cùng chung sống với hắn cả đời.
Trong giấc ngủ, cơ thể của Phương Tử Ninh nhích lại gần, Lâm Hạo Vũ ôm cô vào ngực, sau đó ngủ thật say.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Khi Phương Tử Ninh tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là – cô đã nằm trong vòng tay hắn ngủ từ lúc nào?
Sau những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô tự nói với mình, hãy từ bỏ đi! Chỉ có điều, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn thì cô lại không ngăn được sự rung động trong trái tim mình.
Nhấc tay của hắn ra, cô rời khỏi giường. Mặc dù cô vẫn khao khát muốn được hắn ôm trong lòng, nhưng, hiện tại hắn lấy tư cách gì để ôm cô? Phương Tử Ninh khổ sở nghĩ, hắn chỉ có thể coi cô như "Chị em" thôi.
Động tác của Phương Tử Ninh khiến Lâm Hạo Vũ tỉnh dậy, hắn lại ôm cô vào trong ngực, mở mắt ra nói: "Chào buổi sáng."
"Anh là người đồng tính luyến ái, có bị thần kinh không mà ôm em như vậy." Hiện giờ, Phương Tử Ninh rất ghét sự dịu dàng của hắn.
Trước kia sự dịu dàng của hắn là ưu điểm lớn nhất, bây giờ nhìn thấy hắn cũng dịu dàng như vậy cô lại thấy chán ghét.
Việc hắn dịu dàng cùng với đồng tính luyến ái có liên quan gì chứ? Lúc này, Phương Tử Ninh thật hy vọng hắn có thể mạnh mẽ hơn một chút.
"Tử Ninh, anh yêu em!" Lâm Hạo Vũ chăm chú nhìn đôi mắt mờ mịt của cô, nói ra tình ý trong lòng, cố ý xem nhẹ sự tức giận của cô.
Hắn đang nói gì? Hắn yêu cô? Cô có nghe lầm hay không, lời nói của Lâm Hạo Vũ cắt đứt mạch suy nghĩ của Phương Tử Ninh, kéo cô trở về hiện tại.
"Anh yêu em, xin em hãy đồng ý gả cho anh." Lâm Hạo Vũ nhìn nét mặt của cô, biết rằng cô lại không hiểu lời của hắn.
Đúng vậy, hắn muốn lấy cô làm vợ, hắn muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, hắn muốn cô mang họ của hắn, tuyên bố với mọi người cô là của riêng mình hắn.
Hắn biết hắn đang nói gì sao? Ánh mắt Phương Tử Ninh nhìn Lâm Hạo Vũ như nhìn quái vật.
Hắn nói hắn yêu cô, xin cô gả cho hắn? Nếu trước ngày hôm qua hắn nói như vậy, nhất định cô sẽ gật đầu và mừng rỡ như điên, bởi vì cô phát hiện m