
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 134831
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/831 lượt.
đen, cảm giác lạnh, nơi này giống như một vùng thế giới quên lãng.
Cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình, còn có tiếng gõ bàn phím lách cách.
Đầu kia, trước bàn dài màu bạc, Cảnh Chi Giới đeo kính gọng vàng, đang chuyên chú cứu vớt tài liệu bị khóa của cô.
Kim ngắn đồng hồ chỉ đến số mười một.
Ánh trăng như nước chiếu ra ban công, cuối cùng anh cũng đứng dậy, cầm lấy máy vi tính, sải bước tới đây.
Nhân Nhân cảm giác đầu gối như nhũn ra. “Ừ…” Theo bản năng liếm đi chất lỏng trên khóe miệng, ánh mắt anh trầm xuống, bỗng nhiên ôm cổ cô hôn môi cô.
Mì dưới đáy nồi đang sôi trào, Cảnh Chi Giới đột nhiên ôm Nhân Nhân tới đặt trên bàn, cánh tay cường tráng vững vàng có lực, làm hô hấp của cô cứng lại.
Eo của cô mềm mại làm anh tưởng như mình đang nắm một sợi bông, anh cảm giác dục vọng ở trong mạch máu tăng trào, cô rất xinh đẹp, anh cảm giác đói bụng, ánh mắt nóng bỏng của anh, tựa như bàn là ủi cháy cô.
“Em là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi thấy” Anh liếm hôn rồi cắn vành tai cô, hai tay Nhân Nhân đè lên lồng ngực anh, lòng bàn tay cảm giác được lồng ngực anh nóng mà săn chắc. “Em khả ái làm cho tôi kích động…” Giọng nói dã tính lại tràn đầy từ tính.
Nhân Nhân bắt đầu mãnh liệt đọc A Di Đà Phật. “Đừng… Dựa gần em như vậy…” Ngoài miệng nói như vậy, tay nhỏ bé nhưng rời đi không được khỏi lồng ngực anh.
Đầu lưỡi ấm áp của anh liếm hôn, cũng thăm dò đôi môi mềm mại của cô. “Nếm em thật ngon miệng”
Kỷ xảo hấp dẫn người khác của anh thật đáng chết, Nhân Nhân mím miệng ngăn cản anh hôn thân mật. Chóp mũi cao ngạo của anh cùng với chóp mũi đáng yêu của cô cọ sát lẫn nhau, anh nhìn chăm chú vào mắt cô. “Đêm nay không cần đi về, được chứ?” Anh nói. “Tôi nghĩ muốn em…” Trực tiếp lớn mật, không chút nào giấu diếm dục vọng của mình.
Anh lui một bước quan sát cô, ánh mắt lưu luyến ở đường cong phập phồng trên người cô. “Em thật xinh đẹp” Áo sơ mi rối loạn lộ ra ngực tuyết trắng xinh đẹp của cô.
Hai gò má Nhân Nhân đỏ tươi, ánh mắt trách cứ mà trừng mắt với anh. “Anh cũng lừa gạt các cô gái như vậy sao?” Trực tiếp lớn mật như thế.
“Đều là người trưởng thành, đây là chuyện lưỡng tình tương duyệt [1'>” Anh cười. “Em muốn tôi dừng sao?” Ánh mắt anh thâm sâu nhìn cô. “Em nói không, tôi lập tức ngừng lại” Anh bỗng nhiên vô cùng tôn trọng cô, nhưng hai bàn tay ấm áp còn bao phủ lấy eo cô.
Nhân Nhân thấp thỏm, muốn nói không, há miệng, không còn kịp lên tiếng nữa, anh đã cúi đầu cậy mạnh mà chặn môi cô, hôn đến cô không thể hô hấp. Đầu lưỡi cực nóng của anh vuốt ve đầu lưỡi ấm áp trong miệng cô, sức nóng trên người anh tản ra trong miệng cô, đem cô bao phủ.
Lý trí ở trong đầu cô cảnh giác mà gọi — Từ chối anh ta! Từ chối an
h ta!
Đầu lưỡi của anh truy đuổi đầu lưỡi ấm áp của cô, cùng cô dây dưa, Nhân Nhân run rẩy.
Kháng cự anh ta! Kháng cự anh ta!
Anh bắt đầu mút hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong miệng cô, anh hôn sâu cô, Nhân Nhân tức giận, lui người. Anh không buông tha cho cô, đè cổ cô lại hôn càng sâu hơn, đầu lưỡi của anh xâm nhập chạm vào đầu lưỡi cô, dưới cổ họng vang lên tiếng nói thấp trầm mà nguyên thủy.
Thân thể Nhân Nhân nóng quá, người đàn ông này có bản lĩnh ở trong thời gian nhanh nhất đem cô thiêu đốt, làm cô vứt bỏ vũ khí đầu hàng. Anh đưa tay ra nắm chặt gáy cô, kéo cô dựa sát vào trên người anh. Miệng của anh lại lần nữa bao phủ cô, cô rên rỉ, trời ơi! Tính cách của anh thích gọn gàng tốt đẹp, đầu lưỡi của anh trêu chọc ma sát cô, anh dùng nụ hôn cuồng dã kích tình hòa tan ý chí của cô… Nụ hôn này tựa như formalin sao? Anh là phải cứu cô hay là muốn giết cô?
Nhân Nhân cảm giác mình đang mất tốc độ, sau khi gặp Cảnh Chi Giới bước đi của cô rối loạn, đôi bàn tay vững chắc của anh nắm chắc cô, mà cô lại cảm giác mình đang mất tốc độ rơi xuống.
Anh tắt bếp, ngọn lửa dục vọng lại cháy càng nồng nhiệt hơn.
Dục vọng mãnh liệt nhanh như tia chớp tóe ra tia lửa, tay ấm áp, hô hấp dồn dập, tìm kiếm nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của đối phương, nhưng hôn vẫn không đủ, Cảnh Chi Giới chợt ôm lấy cả người Nhân Nhân.
Chợt bị nhấc lên cao, Nhân Nhân kinh hô, vội vòng qua cổ anh.
Anh bật cười, hôn cằm trắng mịn của cô, sải bước ôm cô vào phòng ngủ.
Anh ném Nhân Nhân lên giường, cô vội vàng ngồi thẳng người, ánh mắt hoảng hốt mê loạn, tim đập vừa nhanh vừa sợ hãi. Cô biết, cô nên đi về, bây giờ dừng hết thảy cũng vẫn còn kịp. Cô là xử nữ, lần đầu tiên của cô sao có thể cứ như vậy cho một người đàn ông biết không sâu sắc chứ? Kế hoạch của cô ít nhất phải gặp gỡ nửa năm. Kế hoạch của cô ít nhất bọn họ trước tiên phải hẹn hò rất nhiều lần, các bước của cô không phải tới như vậy!
Giữa sự mờ mịt, cô thấy anh đang kéo caravat ném xuống đất, anh bước đi tới giống như một dã thú vận sức chờ phát động, cô cảm thấy vừa nguy hiểm vừa kích thích. Mặt hồng tai đỏ, chân tay có chút luống cuống.
“Đợi một chút…” Cô khẩn trương, điều này không đúng, quá là nhanh! Không phải như thế, kế hoạch của cô không phải như thế! Kế hoạch của cô phải.. Cảnh Chi Giới khom người,