Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Tác giả: Đan Phi Tuyết

Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015

Lượt xem: 134861

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/861 lượt.

ời tùy chỗ cũng đẹp như thế sao?”
Thoáng chốc, Nhân Nhân đỏ mặt, ố ồ ~~ anh vừa biến thành người đàn ông khích tình.
~~***~~
“Em buông tha đi”
“Không!” Giọng nói rất kiên trì
“Chờ mở khóa đi”
“Không, chờ đã đủ lâu” Nghe rất cố chấp.
Tiếng cười thấp trầm quanh quẩn ở hành lang.
Cảnh Chi Giới lười biếng duỗi thẳng chân dài, ngồi yên trên ghế. Anh nhìn chăm chú giai nhân xinh đẹp ở trước cửa đang cố chấp. Bên ngoài cánh cửa làm bằng inox, không giống bên trong chỉ cần mật mã có thể mở. Nhân Nhân không muốn chờ đợi nữa, cô tìm đến một đoạn thép nhỏ, biểu diễn kỹ năng đặc biệt tựa như vọng tưởng có thể mở được khóa.
Cô nghĩ đến quá ngây thơ rồi!
“Vô dụng” Anh cười cô. Nhìn cô thỉnh thoảng khom người, thỉnh thoảng kéo cánh cửa, thỉnh thoảng nhún chân, nhìn cô mím môi nghiêm túc dán lấy cánh cửa, thử dò xét vị trí ổ khóa, nhưng vẫn thất bại. Cô khom người, bộ ngực tuyết trắng như ẩn như hiện; cô nhún chân, mắt cá chân mảnh khảnh rung động lòng người. Mỗi một lần thất bại, cô liền ảo não mà mắng một tiếng, nhưng vẫn kiên trì không chịu buông tha, cô thật là một cô gái kỳ quái.
Cảnh Chi Giới thưởng thức từng tư thái mạnh mẽ nhanh nhẹn của cô, anh thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng cười nhẹ ho khan. Anh bỗng nhiên không vội muốn gặp thợ khóa, anh tình nguyện thưởng thức các tư thế uyển chuyển của cô, anh thỉnh thoảng mở miệng chế nhạo cô.
“Nếu dễ dàng có thể mở ra như vậy là, thợ khóa còn làm được trong giang hồ sao?”
“Nhất định có thể!” Cô đổ mồ hôi nhễ nhại mà trừng anh một cái, lai tiếp tục thử dùng đoạn thép mở khóa. “Chỉ cần để cho em chạm vào được ổ khóa, làm được, nhất định có thể” Tay cô rất nhỏ, ra ra vào vào ở khe hẹp song sắt.
Hai mươi phút sau cô còn không buông tha, anh nhíu mi không nhịn được lại chế nhạo cô.
“Đứa ngốc, em thật cố chấp” Rốt cuộc có gì phải kiên trì ?
“Anh mới ngốc!” Cô nắm chặt lấy cửa, mũi chân phải chống lên cánh cửa. “Chỉ biết là ngồi chờ chết. Đần!” Cô đổi từ bên trên khe cửa lia nhanh vào khe, cô có chút thở gấp, lại phản bác anh: “Em mới không cần ngây ngốc chờ thợ khóa, chính mình có thể đối phó”
“Nếu em thần kỳ như thế, đầu tôi chặt xuống cho em đá” Anh nói ra rất giống lời của Trần Dĩnh.
“Rất rất tốt, tất cả mọi người đều thưởng cầu cho em đá –” Dứt lời, “Rắc” một tiếng, Cảnh Chi Giới ngơ ngẩn, cửa mở ra!
Ánh mắt Nhân Nhân sáng lên Yeah thật to một tiếng, rút que thép ra. Quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời vô cùng đắc ý trừng anh, cô nhếch miệng cười, tay phải cầm que thép, tay trái chống ở ngang hông. “Cửa mở ra” Cô nháy mắt mấy cái, khiến tim của anh đập chậm nửa nhịp. Cô vô cùng đắc ý tươi cười nói: “Trên đời này, không có việc gì mà em – Úy Nhân Nhân làm không được. Như thế nào?” Cô nhếch mi, đưa tay, cao giọng hô: “Chặt đầu ra!”
“Còn tốt chứ” Không nổi cáu, Cảnh Chi Giới bỗng nhiên đi lên, trực tiếp đi đến hướng cô, cô bỗng nhiên sợ, lùi sau một bước. Anh dừng ở trước mặt cô, đưa tay túm lấy tay nhỏ bé của cô, ánh mắt khêu gợi thâm trầm rơi vào trên mặt cô, thân hình cao to kiện tráng làm Nhân Nhân không khỏi khẩn trương lên. Trên người anh phát ra nhiệt khí hại cô hô hấp rối loạn.
Anh buông mắt xuống nhìn cô, anh nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, anh khom người cho đến khi mặt anh vẻn vẹn cách cô mấy tấc, hô hấp của anh hại cô ý loạn tình mê, tiếng nói thấp trầm hòa tan đầu óc thông minh của cô. Ánh mắt của anh cực nóng, có rất nhiều tính xâm lược.
“Nhân Nhân” Anh cười thâm sâu, cười đến có chút giảo hoạt, giống như một lão hồ ly. “Em thật làm cho tôi vui mừng” Tầm mắt nóng bỏng từ ánh mắt của cô rơi vào cánh môi hồng nhuận của cô. “Em sẽ không thật sự muốn tôi chặt đầu xuống sao?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” Nhân Nhân trừng anh. Lúc nãy anh nói châm chọc nhiều lắm mà!
Ánh mắt của anh lóe lên lấy ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. Anh bật cười. “Ông trời, tôi rất muốn em” Cô thật là cô gái kỳ quái, một người phụ nữ có thể nào thoạt nhìn rất sành đời thời thượng, mà thật ra lại rất ngây thơ nhiệt tình đến đáng yêu.
Muốn, muốn, muốn… cô? Lời nói trần trụi làm Úy Nhân Nhân khiếp sợ, sắc mặt cô đột biến. “Anh, anh, anh đừng nói sang chuyện khác!”
Anh nhíu mi, đầu ngón tay sờ nhẹ mắt phượng thật dài của cô. “Xem ra, em thật muốn tôi chặt đầu xuống?”
Nhân Nhân ra vẻ hung ác. “Đúng!” Ai bảo anh lúc nãy chế nhạo cô như vậy.
“Hử?” Anh mỉm cười. “Xem ra, tôi chỉ nên cố nghĩ cách để ngăn cản”
“Ngăn cản?”
“Để quên lời tôi nói lúc nãy” Anh giảo hoạt mà nháy mắt mấy cái.
“Trí nhớ em rất tốt!” Cô lớn tiếng cường điệu. Khỏi phải nghĩ đến quịt nợ!
“Không sao” Ma chưởng ấm áp của anh phủ lên gương mặt nhẵn mịn của cô, giọng nói của anh lười biếng, ánh mắt của anh tràn đầy tự tin, anh tiếp cận bên tai cô nói: “Tôi có thể làm cho em mất trí nhớ…”
Sao? Nhân Nhân há miệng phản bác, anh bỗng nhiên cậy mạnh lấn thân tới đây, chặn cô ở trước cửa, cửa sắt lạnh như băng khiến cô run rẩy, đồng thời anh chế trụ hai cổ tay cô, chạm vào hai gò má cô, bàn tay ngang ngược nóng hầm hập của anh


Snack's 1967