pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Tác giả: Súp Lơ Leng Keng

Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015

Lượt xem: 1341266

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1266 lượt.

tôi không dám chậm trễ, vội vàng uống thuốc tiêu chảy rồi mới dám ôm laptop lên giường.
Gần đây chẳng biết Thiện Giải Nhân Y bận gì mà mỗi lần online đều chẳng thấy tăm hơi cậu ta, hôm nay vào diễn đàn thấy ava cậu ta sáng trưng, tôi vô cùng vui vẻ nhào tới: "Nhân Y, Nhân Y, mấy nay anh đi đâu thế? Em nhớ anh muốn chết hà!"
Nhân Y ca ca dịu dàng xoay người ôm tôi, chứ không như trước nhào vào hôn tôi: "Tiểu Nước Tương, anh có bạn gái rồi."
Tôi sửng sốt, lòng bỗng dấy lên cảm giác mất mát buồn bã, cậu nhóc năng động lúc nào cũng vây quanh tôi trên diễn đàn, lúc nào cũng bị tôi trêu chọc, nay có bạn gái rồi, là mến, là yêu đó.
Tôi quăng ra cái icon tươi cười, nhưng mãi chẳng biết nói gì, chỉ gõ ba chữ: "Chúc mừng nha."
Cậu ta cũng mỉm cười: "Nước Tương, em cũng không nên treo bản thân trên mạng suốt ngày thế, ra ngoài tìm bạn trai đi."
Nhân Y ca ca hình như rất bận, nói mấy câu lại lặn mất tăm, không biết là log out hay invisible.
Nhìn cái ava xám xịt kia, cảm giác mất mát của tôi lại càng thêm mãnh liệt, aii, mạng ảo là thế này đây, ai cũng có cuộc sống của chính mình, sẽ không ai bên ai suốt đời, rồi cũng mỗi người mỗi ngã mà thôi.
Hiếm khi tôi lại đa sầu đa cảm, thương xuân bi thu cảm hoài thời gian của nhân sinh như vậy, thế mà cái bụng tôi lại rất phá phong cảnh, bắt đầu quặn lên, chẳng những đau bụng, mà còn có cảm giác lợm miệng buồn nôn, tôi chỉ kịp nói với Chi Chi muội trên diễn đàn một câu: "Xong rồi, tôi bị tiêu chảy!" Rồi thẳng hướng WC mà chạy.
Lần này bị tiêu chảy thật nặng, chẳng giống những lần tiêu chảy trước kia chút nào. Trước đây bị tiêu chảy, tôi chỉ cần uống hai viên thuốc xổ là ổn, lần này chỉ sau khi tôi uống thuốc có mười phút, thì đã thế mạnh như nước mà ói tới mịt mù trời đất.
Tôi không biết mình đã vào WC bao nhiêu lần, chỉ nhớ rằng liên tục sau đó, tôi vừa ra đã phải cắm đầu vào lại WC, ngay cả thay quần áo đi bệnh viện cũng không kịp, lần cuối vào WC thì tay chân tôi đã bắt đầu run lên.
Trong bụng đã trống trơn, tuy không còn cảm giác muốn tiêu chảy, nhưng đầu tôi càng lúc càng choáng, tay càng lúc càng tê, tôi biết đây là tiêu chảy cấp nặng, bị mất nước rồi.
Bệnh này không nằm nhà nghỉ được, phải đi bệnh viện. Tôi thử thay quần áo rồi đứng lên, còn chưa đi đến cửa, chân tôi đã nhũn ra, ngã ngồi trên sàn nhà trơn nhẵn.
Trong nhà trống trơn, trên sàn mình tôi ngồi, lặng im tới quỷ dị, tựa hồ thế gian chỉ còn lại một mình tôi, tôi ngồi đó, khóc không ra nước mắt.






Người đầu tiên tôi gọi là Tiểu Mĩ, cô ấy ngụ ngay dưới lầu. Điện thoại reo rồi, nhưng sao Tiểu Mĩ lại tắt máy?!! Mới mười giờ mà, nha đầu kia làm gì ngủ sớm thế chứ, chắc chắc là đi đâu đó làm chuyện "ba chấm" rồi.
Tiếp đến tôi bất đắc dĩ gọi điện cho An đại tỷ, dù biết rằng cuối tuần này trời đẹp, An An nhất định là đang hò hẹn mờ ám dưới trăng cùng bạn trai. Nhưng tôi bây giờ không thể không làm phiền cảnh đẹp của người ta, cấp cứu là chuyện khẩn trên giang hồ nha, bổn nương thực tình là không chịu nổi nữa rồi. Máy An An bận! Tôi nghe mấy câu: "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.", đành run rấy gửi qua cái tin nhắn "Nghe điện thoại lẹ lên, em sắp chết rồi này, mau tới cứu giá!"
An An hôm nay thật kì quái, ngay cả một câu ừ cũng không trả lời, tôi tuyệt vọng, hôm nay là cái ngày qué gì vậy!!!?
Trình Gia Gia ngay lúc khẩn cấp lại gọi điện thoại tới, đầu dây bên kia có tiếng ồn ào, hình như anh đang đi trên đường, giọng Trình Gia Gia có chút vội vàng: "Nha Nha, em giờ đang ở đâu? Có nhà không?"
Anh không phải đang họp à? Sao lại đi ngoài đường gọi điện thoại cho tôi thế? Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng tôi cũng chẳng có sức để nghĩ nhiều. Những lúc thế này, chỉ cần có người giúp là đủ, cần gì phải quản chuyện tầm phào. Nghe được giọng Trình Gia Gia, tôi lệ chảy ròng ròng, mến thương quá đi, tôi từ nay sẽ nhận anh làm người nhà!
Tôi không dám mở mắt, vẫn giữ bộ dạng mơ hồ, lén lút buông lỏng tay ra, lầm bầm xoay người lại.
Khuôn mặt bị hai bàn tay to lớn giữ chặt lại, nhéo một cái, cả trên đầu cũng bị cốc một cú, giọng Trình Gia Gia chẳng dịu dàng chút nào: "Còn giả bộ hả, nha đầu kia?"
"Sao lại sốt cao thế này? Nha Nha, chúng ta phải tới bệnh viện." Giọng anh càng lúc càng mơ hồ, đầu tôi đang từng chút một nặng đi, lần này không phải giả bộ, tôi thực sự không mở mắt nổi nữa.






Tôi mơ màng cảm thấy anh ôm tôi ra cửa, xuống lầu. Bên ngoài hơi lạnh, tôi men theo hơi ấm rúc vào lòng anh, trong lòng tự thanh minh, trên người mình bẩn, thì cũng nên dây bẩn cho người khác chút chứ. Sau đó tôi lại cảm thấy anh siết chặt tay, ôm riết tôi vào ngực, bên tai loáng thoáng giọng anh lo lắng: "Đừng ngủ, Nha Nha. Đừng ngủ, ngủ dễ bệnh nặng thêm lắm, nhịn một chút, mình tới bệnh viện ngay giờ đây."
Hình như tôi đã mở mắt ra, cười với anh một cái, sau đó chẳng còn nhớ gì nữa, khi tỉnh l