Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhà Bên Có Sói

Nhà Bên Có Sói

Tác giả: Cố Diệp Mạn

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341188

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1188 lượt.

iường đúng lên, nhìn quanh một chút. Cố Lãng thấy cô lảo đảo, giơ hai tay ra định đỡ, có điều vẫn không dám chạm vào. Anh biết Tiểu Mạn trước tới giờ yêu thích chính nghĩa, bây giờ lại đụng phải người hắc bạch bất phân, xám xịt như anh….
“Dạ dày có đau không?” Cố Lãng thấy cô ôm bụng, khẩn trương hỏi.
“Cố Lãng,” Tiểu Mạn thương cảm nhìn anh, “WC ở đâu?”
“Ở bên kia.” Cố Lãng ngơ ngác chỉ vào đầu bên kia của phòng bệnh.
“Chân em đau,” Tiểu Mạn dựa vào lòng anh, “Anh bế em đi.”
Cố Lãng ngốc nghếch đờ ra một chút, cứng ngắc ôm lấy cô lại phòng vệ sinh, cô có ý gì? Anh đem gốc gác ngọn ngành kể cho cô, cô lại không phản ứng? Không phải là nên lạnh rung lên sao? Sau đó kêu cái gì “Anh là người xấu, không xứng làm cha!” Anh lắc đầu, đúng là phải như thế!
Vừa mới cúi đầu, Tiểu Mạn đã dướn lên cắn vào môi anh. Lực không lớn, môi bị hàm răng trắng đều đặn của cô chạm vào, ngứa, có chút đau nhức. Cố Lãng cẩn thận không đáp lại.
Trong tưởng tượng tình cảm nồng nàn lại quay về, Tiểu Mạn ngượng ngùng buông ra, đỏ mặt nói: “Anh, anh không phải nói… dù sao thì.. anh.. vẫn là anh mà, như, như vậy cũng được rồi.” Nói xong, cô thầm hận mình ăn nói vụng về. Muốn nói gì đó sâu sắc, mà lại chẳng biết nói thế nào. Aizzz, tác hại của việc học kém văn đây mà!
Cố Lãng nóng bỏng nhìn cô, cứ như đang hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Tiểu Mạn vội nói: “Em muốn đi WC, nhịn lâu không tốt cho sức khỏe.”
Con sói già ruột gan được giải tỏa tức tốc bế thỏ mạn đang ôm trong bụng em bé đi vào nhà vệ sinh.

Bệnh viện tốt nhất bang C, hai người đàn ông cởi trần, dáng người cao ráo, khiêng một bó toàn cành hoa trơ trụi quỳ gối trước phòng bệnh 209 khoa phụ sản. Một người mặt mũi thanh tú khiến người ta yêu thích, một người đeo kính đen, ra vẻ hung thần ác sát.
Kính đen lo lắng hỏi: “Có thật là An tiểu thư nói như vậy không? Làm như thế này Nhị đương gia sẽ tha cho chúng ta?”
Tiểu Vũ bị người ta nhìn đỏ mặt tía tai, dù gì hắn ở bang C cũng thuộc hạng kiêu hùng, thế mà phải lưu lạc đến bực này. Hu hu~… Hạ giọng nói: “Ngươi nói nhỏ thôi, không sai, cứ như vậy, An tiểu thư nói chịu đòn nhận tội, chắc chắn sẽ được giảm nhẹ. Nhị đương gia chọn hoa toàn chọn những bông trong số những cây già nhất, gai nhọn nhất, giết chết người mất.” Nhìn kính đen vẫn còn có chút nghi hoặc, Tiểu Vũ cả giận nói: “Ta đã giúp ngươi tỉa bớt gai đi, còn dám hoài nghi uy tín của ta sao, hử!”
Kính đen không nói gì chỉ nhún vai, thực sự là phải quỳ sao… Vì sao, vì sao ~~ Giúp người còn phải chịu khuất nhục?
Aron đi rồi, hắn và Tiểu Vũ dù thế nào trong lòng cũng không yên, liền gọi bác sĩ của Nam Cung tới, thả Tiểu Mạn và Cố Lãng ra. Nhớ tới lúc đó, Nhị đương gia áo quần lộn xộn, vẻ mặt ẩn nhẫn xuân tình không được giải tỏa, tấm tắc, thật đúng là… Tiêu hồn.
Nhưng dù sao thì, lửa giận không được bộc phát ắt sẽ trút lên người bọn họ. Bọn họ theo Cố Lãng cũng không phải một sớm một chiều, cái loại tiểu nhân như Aron cũng phải phục tùng chứ đừng nói đến hắn với cái loại không não như Tiểu Vũ kia. Cầu xin An tiểu thư giúp đỡ, nghe cô cười đắc ý. Bọn họ không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nhị đương gia và An tiểu thư, oán hận chất chứa cũng đã lâu, lập tức đưa ra biện pháp làm khó bọn họ.
Cánh cửa im lặng mở ra. Tiểu Vũ và kính đen vội thẳng lưng, vẫn quỳ gối, cùng kêu lên: “Thỉnh Nhị đương gia trách phạt.”
“Hừ.” Cố Lãng chống tay, trừng mắt nhìn bọn họ. Hai người lập tức ngậm chặt miệng.
Cố Lãng cong miệng cười: “Cho hai người các ngươi một cơ hội…”






Năm đó, Tần Tiểu Mạn 15 tuổi, Cố Lãng 20 tuổi. Trước Lễ Giáng Sinh 1 ngày.

Nhìn một mảng tối thui trong nhà, Tần Tiểu Mạn lại lần nữa sờ sờ lần lần khắp người, thậm chí là bên trong bít tất cũng lục soát. Nhưng chung quy lại vẫn là không tìm thấy chìa khóa nhà cô đâu cả.
Chưa từ bỏ ý định, cô gõ cửa: “Có ai ở nhà không vậy? Cha, mẹ!”
Không có tiếng đáp lại.
Cố Lãng trực tiếp kéo cô đến bên cạnh máy sưởi hơi, cầm tay cô kê vào đó: “Sưởi ấm cái đã, lạnh như đá rồi này.”
Tiểu Mạn “Vâng” một tiếng, trong lòng nhất thời có cảm xúc gì không rõ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hình như anh lại đẹp trai hơn thì phải. Hơn nữa, bây giờ so với ngày trước lại càng khác. Nhớ tới trước đây có một cô bạn tự xưng là người hiểu rõ về vấn đề nam nữ, đồng thời luôn đối với các bọn con trai cùng tuổi khinh bỉ, nói rằng bọn nó khì tràng yếu ớt, đàn ông phải có khí tức mạnh mẽ, hơi thở nam tính mới khiến người khác say mê. Tần Tiểu Mạn nhìn Cố Lãng, quả thực thân thể so với nngafy trước cường tráng hơn rất nhiều, còn nữa, anh đang dựa vào người cô ăn táo, nhìn hầu kết của anh chuyển động lên xuống, mỗi một động tác nuốt xuống của anh thật đẹp, hê, gợi cảm…
“Được rồi, đừng nhìn nữa.” Cố Lãng ném hạt táo vào sọt rác vô cùng chuẩn xác, lười biếng lên tiếng. Tần Tiểu Mạn lúng túng, e thẹn buông mí mắt cúi đầu. Trời ơi, người ta vừa mới biết yêu, cũng đừng có cự tuyệt trắng ra vậy chứ.
“Này.”
Gì vậy? Tiểu Mạn ngẩng đầu,