
Tác giả: Cố Diệp Mạn
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341178
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1178 lượt.
một miếng gì đó lạnh lạnh giòn giòn đang bị Cố Lãng nhét vào miệng. Hóa ra là táo.
Cố Lãng cầm lấy con dao nhỏ gọt táo, cắt một miếng đưa cho Tiểu Mạn, cô máy móc nhận lấy ăn. Cố Lãng cười nói: “Nhìn bộ dáng tham ăn của em kìa. Bên kia còn nhiều lắm.” Nói xong hât cằm về phía sofa.
Trên sopha là một túi nilon to, bên trong là những gói nhỏ màu sắc rựa rỡ, tất cả đều là táo. Nói rõ hơn là, thứ quả ngọt này, mang ý nghĩa bình an. Hai tư mao tiền một quả. Truyền thuyết nói, nếu dùng 24 đồng xu, mà phải là tiền do tự mình kiếm được, mua táo đem tặng cho nam sinh mình thích. Trước Giáng Sinh một ngày, chỗ nào cũng thấy nữ sinh đỏ mặt thẹn thùng, đứng trước cửa ký túc xá tặng cho nam sinh mà mình thầm ngưỡng mộ.
“Đều là người ta tặng cho anh à?” Tần Tiểu Mạn hỏi, trong ngực cảm thấy chua chua.
Cố Lãng gật đầu: “Đúng vậy. Không ăn thật lãng phí quá. Nhiều quả cũng không giòn lắm.”Tayanh đột nhiên đặt lên vai Tiểu Mạn, cô cả kinh ngả người về phía sau, kinh ngạc nhìn anh. Cố Lãng tay kìa đè nặng lên đỉnh đầu cô so so: “Em cũng cao lên nhiều rồi đấy.” Anh cười rất gian tà, đem bàn tay đang đặt ở đỉnh đầu của cô hướng xuống dưới eo khoa chân múa tay: “Hồi trước em mới đến đây anh.”
“Anh mới lùn như thế.” Tần Tiểu Mạn ưỡn ngực thẳng lưng lên, đối với việc Cố Lãng vũ nhục thân thể cô mà tự cao tự đại chiều cao của mình cô rất là oán giận. Hiện cô đã cao 1m6, không thể nói là lùn được, sau này cô còn có thể cao tới 1m7 không chừng.
“Phải không?” Cố Lãng quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, tâm tình vô cùng vui bẻ. Tayanh lại túm lấy chỗ tóc đuôi ngựa của cô giật giật: “Tóc thì cũng dài ra đấy. Bất quá…” Ánh mắt anh trượt xuống: “Phẳng.”
Trước khi Tiểu Mạn kịp tức giận, Cố Lãng đã buông tay ra đi vào trong bếp, rất nghiêm túc hỏi: “Tối nay muốn ăn gì? Anh làm cho em ăn.”
Tần Tiểu Mạn thuần khiết ngu ngơ một lúc, mới bổ nhào từ phía sau giơ nanh múa vuốt : “Sắc lang, anh nói cái gì phẳng hả? Anh mới phẳng!!!!!!!!!!!!!!!”.
…
“Hết giận đi mà, anh chỉ đùa em tí thôi.” Xét thấy Tiểu Mạn vẫn còn xấu hổ giận dữ không để ý tới mình, Cố Lãng thấy không vui chút nào, thế là đành xuống giọng giảng hòa với cô.
Tiểu Mạn mặt vẫn nhăn nhó xem TV, không thèm nhìn anh nữa. Anh cũng không dám nói thêm câu nào cả, len lén quét mắt về phía bộ ngực đang phát triển của Tiểu Mạn. Nhỏ mà, cố làm gì?Cố Lãng già mà không kính, dĩ nhiên đem phương diện này ra để mà đùa giỡn..không thể tha thứ được!!!!!!
Cố Lãng đột nhiên giơ hai tay ôm cô vào trong ngực. Không khí xung quanh phút chốc tràn đầy hương vị của anh, Tiểu Mạn lập tức cảm thấy choáng váng. Anh vuốt tóc cô, tựa như đang vuốt ve thú cưng: “Tiểu Mạn ngoan. Nếu như mà không ngoan thì anh sẽ đem em nhốt ở bên ngoài đấy nhé. Bên ngoài trời lạnh như vậy, em nói xem phải làm sao bây giờ?”
Cái đồ gian xảo! Đây chính là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn. Tần Tiểu Mạn luôn luôn tự xưng là một người biết thời thế, hiểu được thời điểm này không nên đắc tội anh, nếu không cô chính là đầu gỗ. Vì thế, cô cũng không thèm giận nữa =.,=
Lúc chín giờ tối, Tần ba gọi điện về nhà mình thì không thấy ai bắt máy, cũng tưởng tượng được hoàn cảnh của con gái mình, đành gọi thử sang nhà Cố Lãng, biết cô không phải lưu lạc đầu đường mới thở phào nhẹ nhõm, “Cái tính của con thật là đánh chết không chừa, sau lớn lên thì phải làm sao?”
Tiểu Mạn vâng vâng dạ dạ nghe papa thuyết giáo, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Mẹ con đâu ba?”
Tần ba khụ khụ vài tiếng nói: “Mẹ con đang ngâm nước nóng lâu quá, bây giờ đang mê man.”
Cúp điện thoại, phát hiện ra Cố Lãng đang loay hoay chiếc điện thoại di động của cô. “Giờ nào rồi mà vẫn còn dùng cái loại máy này. Em đổi cái khác đi.” Cố Lãng kiến nghị.
Tiểu Mạn đợt lại nói: “Anh chỉ được cái nói hay. Em làm gì có tiền.”
Nhìn Cố Lãng như nhà ảo thuật lấy ra một cái hộp tinh xảo, lòng Tiểu Mạn nhảy lên, nuốt nuốt nước bọt, hơi khẩn trương hỏi: “Cái này là cho em à?”
Cố Lãng khóe miệng nhếch nhếch: “Không phải.”
Tiểu Mạn cứng miệng, dỗi rồi. Không thèm để ý đến anh nữa.
“Anh nói đùa thôi mà, là tặng em đấy.” Cố Lãng lấy lòng nói thêm: “Tặng em mà, mở ra xem đi.”
Tiểu Mạn ngại ngùng một chút rồi cũng mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động mới cóng rất đẹp.
“Thế nào?” Cố Lãng cực kỳ đắc ý. Chiếc điện thoại này là anh dùng số tiền lương kiếm được lần đầu tiên trong cuộc đời mua cho cô, riêng việc chọn lựa cũng tốn kha khá thời gian rồi.
Tần Tiểu Mạn bây giờ đã biết cảm giác mở cờ trong bụng là như thế nào. Ruột gan như muốn bung ra, ô, cô nhìn bên ngoài trời đen kịt, trời đêm thật là đen, đen tuyền… ô, đẹp thế :”>..
…
Cố Lãng ngồi xe lửa gần mười tiếng để trở về nhà, mười một giờ rưỡi đã không thể chịu đựng được nữa, ngáp một cái thật dài định về phòng ngủ.
“Từ từ đã, anh chờ thêm một chút đi mà.” Tiểu Mạn kéo anh lại. “Còn có ba mươi phút nữa thôi.”
Cố Lãng bất đắc dĩ bỏ tay cô ra, cầm lấy cái đồng hồ trên bàn, dùng ngón tay kéo kim giờ lên đến số 12: “Được rồi, mười hai