
Tác giả: Thiên Thảo
Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015
Lượt xem: 1341055
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1055 lượt.
nhẹ giọng hỏi, "Bình tĩnh nói, không được làm anh ấy bị thương!"
"Mày quyết định được sao?" Gã áo đen nhìn Tư Nam, "Mày làm chủ được sao?"
"Tôi nghĩ tôi có thể!" Tư Nam nhìn thẳng vào gã, "Nói đi! Anh rốt cuộc muốn cái gì?"
"Tao muốn..." Đột nhiên, cổ tay của gã áo đen bị vặn ngược, chỉ trong nháy mắt, Uông Phong Lân đã đứng dậy đá gã bay ra hai bước.
Gã áo đen còn lại còn chưa kịp phản ứng đã bị Mike xoay người tung một cước văng thẳng vô tường.
Đồng thời, Mạnh Ba, Kiệt Nhĩ, Đặng Tấn, Tu cùng A Kha đều vọt vào, chộp cổ hai tên đó đè xuống.
Tư Nam nhảy qua, nắm lấy cổ tay Uông Phong Lân, nhìn đến vết thương bởi vì dây trói hằn lại, sau đó khóe miệng cong cong: "May quá, không có bị bầm."
"Ô, đau lắm đau lắm, muốn thổi thổi!" Uông Phong Lân lập tức nhõng nhẽo.
"Xin lỗi, chúng tôi đi trước." Mike quay qua chào Tư Nam, "Về chuyện Thụ Thần, hi vọng các người không tiếp tục truy cứu nữa."
Uông Phong Lân gật đầu với hắn: "Hi vọng anh đem gã ta đi xa một chút."
"Tôi sẽ làm." Mike cười lạnh một chút, "Đối xử với Tư Nam cho tử tế!"
"Cái này không cần anh nói cho tôi biết!" Uông Phong Lân bĩu môi với hắn, sau đó thay bằng vẻ mặt đáng thương thấy tội, "Nam, anh đau lắm! Chân lại sắp nhũn ra!"
"Hừ!" Tư Nam đánh anh một cái, "Anh còn giả bộ nữa! Anh đã có thể đi lại được từ khuya có phải hay không?"
"Anh là muốn làm cho em kinh hỉ mừ!" Uông Phong Lân nhõng nhẽo chu chu môi, "Ai biết sẽ thành như vậy đâu?"
"Hừ! đáng tiếc là có kinh không có hỉ nhỉ!" Tư Nam quay lại liếc anh một cái, "Đi thôi! Về nào."
Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ áp tải hai gã áo đen ra xe, Đặng Tấn gật đầu với Uông Phong Lân: "Uông tổng, chuyện này chúng tôi sẽ xử lí, anh cứ cố gắng nghỉ ngơi cho tốt!"
"Được!" Uông Phong Lân đen nửa thân trên dựa vào người Tư Nam, "Giao cho các người nhé."
"A Kha," Tư Nam nhìn về phía A Kha, "Bạn chạy xe à?"
"A Kha gật đầu: "Chở các người về thôi! Bệnh viện, nhà bạn, hay là nhà anh ta?"
"Nhà tôi!" Cả hai người đồng thanh.
"Hả?" Tu ôm lấy vai A Kha, "Đừng làm khó A Kha của tôi, hai người quyết định nhanh chút đi.
Tư Nam nghiêng đầu nhìn Uông Phong Lân, nhìn vào đôi mắt đang giả bộ vô tội kia, đành cười bất đắc dĩ: "Được rồi, đến nhà anh ấy!"
"Mệt quá đi!" Tư Nam đem Uông Phong Lân dựa trên người mình vứt xuống giường, còn mình thì gục xuống sát bên, "Anh là đồ vô lại, vốn đã khỏe lắm rồi, lại còn nhờ em đỡ đi, anh có biết anh nặng lắm không?"
"Mệt lắm à?" Uông Phong Lân nằm nghiêng qua, nhìn Tư Nam, "Muốn massage không?"
"Không cần!" Tư Nam lườm anh một cái, chỉ biết anh mà massage bất quá chính là sờ loạn trên người mình một trận thôi, mặc dù tới nay cũng chưa chính thức đi tới bước kia, nhưng mà cơ thể của mình hình như đã bị anh sờ hết rồi.
"Muốn đi mà!" Nửa thân trên của Uông Phong Lân đè lên người Tư Nam, đôi môi hình trái tim áp lên khóe môi Tư Nam, "Anh muốn đem em ra ăn tươi nuốt sống quá!"
Tư Nam không có trả lời, chỉ nhắm mắt lại: "Cái nhà kho bỏ hoang kia thật sự rất là dơ!"
"Như vậy thì đi tắm nào!" Uông Phong Lân đột nhiên nhảy xuống giường, dùng tư thế bế công chúa mà bế lấy Tư Nam.
"Này, anh..." Đột nhiên bị bế như vậy, Tư Nam liền khẩn trương vòng hai tay ôm lấy cổ Uông Phong Lân.
Uông Phong Lân xoay người, thu lại vẻ mặt cười cợt, ánh mắt trở nên nghiêm túc, quì một chân xuống bên cạnh bồn tắm.
"Anh làm gì vậy?" Tư Nam nhìn anh khó hiểu.
"Ngài Đường Tư Nam, xin ngài, gả cho tôi!" Trong lòng bàn tay Uông Phong Lân không biết tự bao giờ đã có thêm một cái hộp tinh xảo bọc nhung tơ, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn có mặt được chạm trổ thành một chữ D thật to.
"Có ai giống anh không? Khỏa thân cầu hôn?" Tư Nam nhìn chiếc nhẫn kia, cố ý không nhìn tới người trước mặt, trong lời nói tưởng chừng ung dung mang theo không ít cảm động.
"Như vậy, là bởi vì anh muốn nói, tình yêu của chúng ta rất tinh khiết, không liên quan đến những vật ngoài thân." Uông Phong Lân kéo tay Tư Nam, đem nhẫn đeo lên ngón trỏ của em, "Mặc dù người ta nói ngón trỏ là biểu tượng đang tìm kiếm tình yêu, nhưng anh vẫn muốn đeo vào ngón trỏ cho em, đại ý chúng ta vẫn đang tìm kiếm tình yêu của nhau."
"Phong Lân!" Đôi mắt Tư Nam nhìn vào trong mắt Uông Phong Lân, không cần dùng đến những từ ngữ thừa thải, đưa tay ôm ra sau gáy anh, dâng đôi môi thơm của mình lên.
Ánh nắng sớm mai xuyên qua rèm cửa sổ hơi mỏng rọi vào trong phòng ngủ, hai cơ thể quấn quít cùng một chỗ của hai người nào đó gần như mở mắt cùng một lúc.
Tư Nam gối đầu trên cánh tay Uông Phong Lân, trải qua một đêm tình cảm nồng nàn, thân thể vẫn còn có chút không khỏe, nhưng mà có thể tỉnh dậy trong lòng anh, thật sự là rất hạnh phúc.
"Bảo bối, "Uông Phong Lân ôm em, "Có còn đau không?"
Tư Nam gật đầu: "Uhm, có một chút."
"Xin lỗi." Liền dùng đôi môi vuốt ve trán Tư Nam.
"Ngốc nghếch, xin lỗi làm gì chứ?\\' Tư Nam ngẩng đầu nhìn anh, không có ngượng ngùng, cũng không có che giấu nụ cười, "Mặc dù