Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Tác giả: Bạc Hãn Khinh Y Thâu

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 1342257

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2257 lượt.

ốn mát-xa không?”
Chú thích:
(1) 束手束脚: khoanh tay bó gối, bó chân bó tay (làm việc còn nhát gan, suy tính quá nhiều, không dám mạnh dạn làm)
(2) 语录:软的怕硬的,硬的怕愣的,愣的怕横的,横的怕不要命的,不要命的怕不要脸的。
Trích dẫn: Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang tàng, ngang tàng sợ liều lĩnh, liều lĩnh sợ mất mạng, mất mạng sợ không biết xấu hổ.
-Con người có tính cách mạnh mẽ được phân làm 2 loại :
Một là lỗ mãng, không biết điều. Những loại người này chỉ cần ta sử dụng “Dĩ Độc Trị Độc” tức là lấy cái mạnh mẽ hơn để đối chọi lại thì họ mới sợ hãi…
Còn loại thứ hai là người có trí dũng vẹn toàn, riêng đói với những người có tính cách này thì khó có thể “Dĩ Độc Trị Độc”, bởi vì họ cho rằng phương pháp này là Bá Đạo. Như vậy “Dĩ Độc Trị Độc” tức là nói đến những hạng người thiên về sức mạnh, ít trí xảo.
“Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang tàng, ngang tàng sợ liều lĩnh.”
(3)Đây là loại búp bê bơm hơi nhằm thỏa mãn ham muốn của các quý ông khi vợ vắng nhà hoặc các quý ông độc thân cần giải quyết nhu cầu sinh lý.



Thỏa thuận sau hôn nhân


Sắc mặt Lâm Miểu Miểu trầm xuống, lấy tay gượng gạo che chắn trước ngực, Tông Chính nhếch môi, ánh mắt nóng bỏng khác thường. Mặc dù cô đánh hạ Tông Chính mấy lần, nhưng vẫn khống chế lực đạo, mặc dù Tông Chính rơi không nhẹ, nhưng hẳn chỉ là tạo thành vết bầm, bản thân Tông Chính cũng không thèm để ý, xem như gãi ngứa, ngã càng đau, phản công lại càng mạnh, mà cô, nhìn như không hề tổn hại, lại bị lột chỉ còn lại nội y nửa trong suốt. Đơn giản là Tông Chính ngang ngạnh hơn cô, so với cô đầy ý chí chiến đấu, anh luôn khống chế lực đạo, không sử dụng vũ lực với cô, tâm trạng Lâm Miểu Miểu rất phức tạp, đây cũng là nguyên nhân cô chưa hề xuống tay nặng.
Tâm trạng phức tạp của Lâm Miểu Miểu, rất nhanh biến thành giận giữ, thủ phạm chính cống biểu cảm vô cùng, dục vọng, ánh mắt chiếm giữ, một lần lại một lần, trắng trợn nhìn cô chằm chằm.
Trên thế giới này, có một loại người, ở trước mặt chúng ta, quyết không thể buông lỏng cảnh giác, chỉ cần hơi nhượng bộ, sẽ được nước lấn tới, cho đến khi khiến kẻ địch thua không còn manh giáp, anh ta mới có thể tạm thời trì hoãn bước chân tiến công, Tông Chính không thể nghi ngờ chính là loại người này, cô nhường nhịn, anh tiến đến.
Lâm Miểu Miểu che ngực ánh mắt lạnh như băng quét nhìn Tông Chính, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo sơ mi rộng thùng thình khoác bên ngoài, từng bước một đi về phía Tông Chính, Tông Chính liên tục cười lạnh, còn không đợi Lâm Miểu Miểu đi đến, đã chủ động đón lấy.
Trong phòng ngủ không ngừng truyền đến tiếng vang nặng nề, tiếng kêu rên trầm thấp của người đàn ông, Tông Chính tức đến nỗi cắn lợi chảy máu, Lâm Miểu Miểu mới buông anh ra. Lâm Miểu Miểu từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng mang theo tự tin mạnh mẽ: “Tông Chính, đây là giới hạn của tôi.”
Hơn 9 giờ, Tông Chính bị điện thoại đánh thức, anh ngồi dậy xoa thái dương và gương mặt, sắc mặt không tốt cho lắm, đổi lại ai vừa tỉnh giấc toàn thân đau như cái khung bị rời, lại bị người khác đánh thức, tâm trạng đều sẽ không tốt, Tông Chính kết nối điện thoại, bộ dạng uể oải đi vào trong phòng tắm, vừa nhìn thấy bộ dạng mình trong gương, má trái của anh xanh một mảng, không chỉ như thế, phần lưng, bắp đùi, đầu gối, cái mông của anh đều có vết bầm tím rõ ràng, nhất là mông ngồi xuống là đau.
Tông Chính tức giận phun ra mấy câu thô tục, trên người thì thôi miễn, khuôn mặt thế này anh phải làm như thế nào?
Khuôn mặt Tông Chính ảm đạm như nước, giọng nói cũng mang theo xơ xác tiêu điều: “Tiểu Giang, lịch trình hai ngày này hủy bỏ trước, tôi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.”
Giang Trạch vốn muốn hỏi vài câu sắp xếp công việc mấy ngày này, nghe vậy cũng không dám hỏi nhiều.
Tông Chính khuôn mặt u ám đi xuống dưới lầu tìm hòm thuốc, trong lòng càng nghĩ càng không biết tư vị gì, Tông Chính anh lớn bằng từng này, cho đến bây giờ chưa từng ở trên người mình chịu thiệt thòi như vậy, ngồi ở chỗ này tức giận bất bình, còn không bằng đi tìm Lâm Miểu Miểu tính sổ.
Lâm Miểu Miểu đang ở trong phòng ngủ của mình sửa lại thỏa thuận sau khi kết hôn, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra, đã nhìn thấy Tông Chính mặc một cái áo lên cổ chữ V màu nâu nhạt, mặt lạnh đứng ở cửa, còn nhét cho cô một chai rượu thuốc.
“Bôi thuốc cho tôi!” Tông Chính tự tiện đi vào phòng Lâm Miểu Miểu, ngồi lên sô pha đối diện chiếc giường, gác hai chân, sắc mặt không tốt nhìn Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu im lặng mấy giây, chậm chạp đi đến trước mặt Tông Chính, khom lưng cúi đầu nhìn vết bầm trên má trái của anh, vừa đưa ngón tay trắng nõn ra khẽ chạm một cái, lập tức dẫn tới cái nhìn giận giữ của Tông Chính.
Con mắt hẹp dài đen láy của Tông Chính, dường như bất kì lúc nào cũng như ngọn lửa bùng cháy, nói đúng ra giống như ánh mặt trời chói chang trên bầu trời, Lâm Miểu Miểu tin rằng, có lẽ chỉ có thiên chi kiêu tử thế này, mới có thể tùy tâm sở dục như vậy(1), cô bỗng nhiên có chút hâm mộ anh, cho dù ánh mắt của anh hay ấn tượng của anh ch