XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nha Đầu Khờ

Nha Đầu Khờ

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 134769

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/769 lượt.


Nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, nàng theo bản năng tìm kiếm bên trong, đã thấy trong phòng ngủ không bóng người, mà ngay cả đệm giường cũng gấp chỉnh tề, hoàn toàn không có dấu hiệu có ngủ qua, lập tức hồ nghi lại đi ra khỏi phòng, kiên nhẫn tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại vẫn không thấy bóng dáng chủ tử.
Gì chứ? Đã nửa đêm, thiếu gia rốt cục là đi đâu vậy?
Lòng tràn đầy buồn bực, Hỉ Phúc rủ mắt xuống đối mặt cùng viên thịt tròn vo lông trắng trong lòng. “Bánh Trôi, thiếu gia đâu?”
thịt tròn vo lông trắng trong lòng. “Bánh Trôi, thiếu gia đâu?”
“Uông!” Phe phẩy đầu, viên thịt tròn lông trắng đáp trả rất rõ ràng.
“Chúng ta đây cùng đi tìm thiếu gia được không?” Đêm khuya như vậy, không thấy thiếu gia trở về nghỉ ngơi, nàng cũng không thể ngủ được.
“Uông!” Cũng là cất tiếng sủa, chỉ là lúc này từ lắc đầu chuyển thành gật đầu.
Thấy thế, Hỉ Phúc mỉm cười, ôm trong lòng viên thịt tròn vo lông trắng đi ra ngoài “Nguyệt Kính viện”, theo hành lang gấp khúc đi tìm người.
Bởi vì đêm đã khuya khoắt, mọi người ở Văn phủ sớm đi ngủ, đèn đuốc đều được tắt, ngoại trừ ánh trăng chiếu rọi chung quanh nên miễn cưỡng có thể thấy mọi vật, quanh mình có thể nói là một mảnh tối đen, hơn nữa gió đêm ngẫu nhiên phất qua ngọn cây vang lên tiếng sàn sạt ở trong màn đêm vắng vẻ như xa như gần, cứ như có yêu ma quỷ quái có thể lao ra mọi lúc, làm cho Hỉ Phúc từ nhỏ lớn lên ở Văn phủ, nhắm mắt lại đi cũng sẽ không lạc đường cũng nhịn không được cảm thấy có chút sợ hãi, lập tức không khỏi co rụt cổ, đem “Bánh Trôi” trong lòng ôm càng chặt, làm vậy coi như có thể khiến chính mình an tâm chút.
Thật cẩn thận, ở đêm khuya thanh vắng nàng vừa đi trong Văn phủ, vừa nhìn xung quanh tìm người, ai ngờ tìm hồi lâu, lê một vòng thật lớn, lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng chủ tử, làm cho nàng không khỏi nóng lòng.
Kỳ lạ! Đã trễ thế này, thiếu gia rốt cuộc là ở nơi nào vậy? Nhà xí sao? Tuy rằng chỗ đó có hơi hẻo lánh, nhưng nàng vẫn là đi xem một cái thì tốt hơn!
Trong lòng nghĩ xong, Hỉ Phúc bước nhanh hơn đi về hướng nhà xí, nhưng mà mới đi chưa được mấy bước, nàng hình như nhìn thấy cái gì đột ngột dừng chân lại —
“Gì?” Kinh ngạc thở nhẹ, nàng sững sờ nhìn chỗ ánh trăng chiếu rọi ở xa xa, tựa hồ như có bóng đen nhanh chóng nhắm một hướng khác mà đi.
Là, là thiếu gia sao?
Bởi vì khoảng cách quá xa, tầm mắt quá mờ, nàng nhìn thấy cũng không rõ ràng, cũng không cách xác định bóng đen kia có phải là chủ tử, lại sợ đêm dài yên tĩnh, cao giọng mà gọi người, đến lúc đó vừa đánh thức mọi người chìm trong giấc ngủ mê bên trong phủ còn vừa bị mắng mỏ, nên không dám hé răng đuổi theo bóng đen mà đi.
Chỉ thấy bóng đen ở phía xa kia bay đi rất nhanh, Hỉ Phúc ngay cả nhanh đuổi theo chân, vẫn là bị bỏ rơi một khoảng xa, mắt thấy bóng đen kia vượt qua một chỗ ngoặt, xuyên qua Nguyệt Nha môn, nàng gấp đến độ chạy tới, chốc lát sau cũng đuổi vào trong Nguyệt Nha môn, ai ngờ bóng đen kia lại biến mất dạng.
“Người, người đâu rồi?” Trừng mắt nhìn không một bóng người trong tiểu đình viện, nha hoàn khờ nọ trợn tròn mắt.
Này, sao có thể? Nàng rõ ràng chính mắt nhìn thấy bóng đen kia vào nơi này, thế nào mới đây, liền không thấy bóng người?
Mờ mịt nhìn xung quanh, lại vẫn không thấy bóng đen vừa rồi kia, Hỉ Phúc lòng tràn đầy nghi hoặc hết sức, trong cửa phòng nhỏ bên cạnh lại đột nhiên loáng thoáng truyền ra tiếng vang rất nhỏ, làm cho nàng thoáng chốc không khỏi sửng sốt.
Có người ở bên trong?
Nàng nhớ rõ chỗ tiểu viện này để hoang lâu rồi, bên trong không có người ở a!
Hơi kinh ngạc, lại có chút mê hoặc, nàng nhịn không được tiến lên cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe, lại kinh ngạc phát hiện bên trong có tiếng thở dốc cùng rên rỉ khó hiểu giao nhau phát ra….
Có người ở bên trong bị bệnh sao? Bằng không thế nào lại có tiếng rên rỉ đau đớn cùng tiếng thở dốc?
Hỉ Phúc càng nghe càng buồn bực, càng nghe càng hồ nghi, trong lòng mặc dù đầy tò mò, nhưng nửa đêm, lại chỉ có một mình, cũng không dám mạo muội xâm nhập, chỉ có thể vụng trộm chọc thủng giấy cửa sổ, nheo lại một con mắt tiến lên nhìn lén, khi cảnh tượng bên trong đập vào mi mắt, hai mắt nàng mở lớn, không tự chủ được kinh ngạc thốt ra tiếng —
“A ……Ô!”
Mới vừa rồi mở miệng kinh ngạc thốt lên tiếng nhỏ đột nhiên trong nháy mắt bị bàn tay phía sau ở đâu che lại, Hỉ Phúc sợ tới mức mặt biến sắc, há mồm định thét chói tai, lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu “ô ô”; Nhưng thật ra “Bánh Trôi” trong lòng nàng nhìn thấy người tới sau, lại nhảy nhót sủa lên —
” Uông!” cái đuôi hưng phấn vẫy vẫy.
“Ai?” Giật mình nghe thấy tiếng lạ, trong cửa đột nhiên truyền ra tiếng bối rối khó chịu quát ầm lên.
Đáng chết!
Không tiếng động rủa thầm, kẻ ẩn thân trong bóng đêm tuyệt đối không ngờ được che được miệng một người, lại ngăn không được cái miệng khác, khiến cho người trong cửa giật mình, lập tức không nói hai lời, ôm lấy Hỉ Phúc giãy dụa không ngớt, ngay cả người cùng chó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thoát ra khỏi tiểu viện, trong nháy mắt k