XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhân Duyên

Nhân Duyên

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 1341133

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1133 lượt.

thực hiện được trò đùa, cười to.
“Này!” Tiểu Thổ Màn Thầu tốt tính cũng đã tức giận, “Sao anh lại làm thế?”
Tần Tống cười rất hào hứng, Hàn Đình Đình nghiêm mặt hổ khinh bỉ anh: “Đồ trẻ con!”
Tần Tống nhíu mày, xốc cô lên lắc lắc, “Cô ngứa thịt hả? Dám ý kiến ý cò với tôi?”
Hàn Đình Đình không nói lời nào, đôi mắt tròn xoe mở to, trừng trừng nhìn anh. Trong đời Tần Tống không sợ nhất là trừng mắt với người khác, lập tức trừng lại.
Đại khái là vì ánh trăng rất đẹp, trừng lâu, gương mặt trẻ con bình thường trước mặt này không ngờ lại trở nên có chút… xinh xắn thuận mắt.
Khụ khụ… Tần Tống tách ánh mắt ra, “Đi thôi, đi về.”
Hàn Đình Đình là một cô bé tốt, thấy anh nhận thua trước, cô liền tha thứ, ngoan ngoãn chạy bước theo sau.
Nguyên nhân cô phải chạy bước là vì bước chân Tần Tống quá dài, mà anh vẫn còn nắm tay cô.
Cả một ngày đóng hai vợ chồng mới cưới, hai người dường như đều rất nhập vai.
————————————————–
Hôm sau là chủ nhật, hai người cũng không cần phải đi làm.
Hàn Đình Đình nấu xong bữa sáng, lên lầu gọi Tần Tống dậy. Trong phòng rất im ắng, không có ai, cô tưởng anh ra ngoài chạy bộ, liền xoay người tiến vào phòng tắm định lấy quần áo anh thay ra. Kéo cửa phòng tắm ra, thoáng thấy ai đó chỉ còn duy nhất một chiếc quần màu trắng đứng ở trong đó, đang khoe cơ ngực trước gương.
“Cô…” Tần Tống hóa đá.
“Tôi…” Hàn Đình Đình cũng ngu hóa đột xuất.
Một lúc lâu sau, hai người mới một kẻ xoay người vào bên trong trốn, một người chạy vội ra ngoài, trong tình huống vô cùng vội vã ngượng ngùng, người chạy ra ngoài kia đập vào cánh cửa đang mở một nửa, kẻ quay vào bên trong nhảy vào một cái bồn tắm to không có nước, sau một hồi ầm ầm bốp bốp, cả hai đều bật rên đau mấy tiếng.  






Edit by Bing
Ngày hôm sau là chủ nhật, hai người không phải đi làm.
Hàn Đình Đình làm xong bữa sáng, lên tầng gọi Tần Tống rời giường. Trong phòng vô cùng im lặng, không có ai, cô tưởng anh ra ngoài chạy bộ, liền xoay người đi vào phòng tắm định lấy quần áo anh thay ra. Vừa kéo cửa ra, người nào đấy đã cởi đến chỉ còn mỗi một chiếc quần lót màu trắng đang đứng đó, khoe cơ ngực trước gương.
“Cô…” Tần Tống hóa đá.
“Tôi…” Hàn Đình Đình cũng phát ngốc.
“Không có ảnh không xác thực được!”
“Xác thực cái đầu cô!” Tần Tống ra tay như điện, hung tợn chọn gửi trả lời.
Vừa gửi đi anh liền nhận ra không ổn, nhưng muốn hủy gửi đã không kịp nữa, Tần Tống trơ mắt nhìn di động đổ chuông ầm ầm ———- Tư Đồ Từ Từ gọi!
Phía sau cửa phòng tắm liền có tiếng động, Tần Tống quyết định thật nhanh, vung tay ném chiếc di động còn đang réo nhạc ra thật xa khỏi cửa sổ.
“A…” Hàn Đình Đình đẩy cửa đi ra, bị Tần Tống đứng đó làm hoảng sợ, “Sao anh lại ở trong này?”
Tần Tống “Tôi” nửa ngày, nghiêm mặt: “Quần áo của tôi sao cô không mang đi giặt!”
Hàn Đình Đình đỏ mặt, buổi sáng sau khi nhìn thấy anh nửa thân để trần, cô vù chạy khỏi cửa, đến bây giờ cũng chưa dám đi lên. “Tôi vừa mới nghe hình như điện thoại tôi kêu,” cô cúi đầu tìm di động, mượn lý do này che dấu sự xấu hổ.
“Chẳng có di động nào kêu cả!” Tần Tống vô cùng bình tĩnh, “Cô tưởng tượng rồi.”
Hàn Đình Đình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Tống.
Đôi mắt của kỹ sư tâm hồn thật sự rất trong, ngay lúc Tần Tống sắp không chống đỡ được, chuẩn bị chủ động thừa nhận sai lầm, cô lại tự gật gật đầu, “Đúng rồi… Tôi thường xuyên tưởng tượng ra tiếng động nha.”
Tần Tống thầm thở phào một hơi thật dài.
“Nhưng mà, rốt cuộc điện thoại của tôi ở đâu rồi?” Hàn Đình Đình chỉ dừng một lát, lại bắt đầu tìm, “Tần Tống, anh nhá máy tôi một cái để tôi tìm xem… Ái? Anh chạy đi làm gì?”
Di động của Hàn Đình Đình không thấy đâu, thật sự không thấy.
“Này! Cái này cho cô.” Tần Tống ra ngoài tản bộ về, đưa cho cô một chiếc di động nắp gập màu hồng nhạt.
“Không cần, buổi sáng tôi còn nhắn tin trong phòng tắm, chắc chắn chỉ ở trong phòng này thôi, để tôi tìm.” Hàn Đình Đình xua tay cự tuyệt.
Tần Tống không có rụt về, anh nhíu mày, khó chịu hừ lạnh một tiếng.
Hàn Đình Đình thấy sắc mặt anh không tốt, do dự một chút, vâng dạ nhận lấy. Thật ra cô cực kỳ thích màu này, cầm vào trong tay, nghịch nghịch yêu thích không buông.
“Nhưng danh bạ vẫn ở trong di động cũ,” chơi một lát cô lại buồn rầu, “Bây giờ tôi không liên lạc với Từ Từ được.”
Không liên lạc được mới càng tốt… Ai đó thầm nghĩ.
“Số của Từ Từ, là gì nhỉ… 139, 611, 54…540…” Hàn Đình Đình vắt óc nhớ lại.
“Chúng ta sắp muộn rồi!” Tần Tống thình lình phụt một câu, pha chút giọng mất kiên nhẫn.
“Um!” Tiểu Thổ Màn Thầu nhảy dựng lên như thỏ, chạy về phòng thay quần áo.
Tần Tống vuốt vuốt ngực, cuối cùng lại thoát thêm một lần.
“Đúng rồi!” Hàn Đình Đình bỗng nhiên quay đầu, dọa cho Tần Tống vừa thở dài nhẹ nhõm giật mình trợn mắt, “Cô gào cái gì!” Anh bất mãn mắng cô.
Hàn Đình Đình lè lưỡi, lắc lắc di động trong tay: “Cám ơn anh tặng tôi cái di động đẹp như vậy!”
Đây là lần đầu ti