
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341143
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1143 lượt.
Đình của chúng ta lại thi trượt, có phải không?”
“Từ Từ cũng không đỗ… Trong lớp rất nhiều bạn học cũng không có đỗ oa oa oa…”
“Được rồi được rồi, không trách Đình Đình, là đề thi khó quá, là đề thi không ngoan. Đình Đình đừng khóc, anh đưa em đi mua kem ăn, em ăn kem rồi đừng khóc nữa, được không?”
“…Dạ!”
Thật ra từ đầu cô không thích ăn kem, cô thường ăn, là vì anh ấy hay mua về dỗ cô.
Đinh…. Lò vi sóng ngừng chạy, sữa đã nóng rồi.
Hàn Đình Đình vỗ vỗ hai má mình, thở dài, lấy sữa ra, đem lên tầng.
Cửa phòng Tần Tống mở lớn, anh giang tay giang chân nằm trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn người.
“Tần Tống.” Hàn Đình Đình gõ cửa, “Cơm tối hình như anh chưa ăn bao nhiêu, có đói không?”
“Ra ngoài.” Mí mắt cũng chẳng buồn chớp, anh lẳng lặng nói.
Hàn Đình Đình vội vàng lùi từng bước, chỉ thò đầu vào nói, “Uống sữa không? Sữa nóng đấy.”
Tần Tống mạnh mẽ bật ngồi dậy trên giường, nghiêm mặt nhìn cô: “Cô, lại đây!”
Hàn Đình Đình ngoan ngoãn bưng sữa đến.
Edit by Hỏa Phụng Liêu Nguyên
Hàn Đình Đình ngoan ngoãn bưng sữa đến. Anh không đón lấy, khoanh tay lạnh lùng nhìn cô, rõ ràng là cô đang đứng, anh đang ngồi, nhưng ánh mắt kia lại giống như bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống cô. Hàn Đình Đình khẽ rùng mình một cái, yên lặng cúi đầu.
Cô sợ nhất là Tần Tống nghiêm túc, bởi vì mỗi thời điểm như lúc này, trong cô có loại cảm giác không thể không hiểu được: Đây là Tần Tống, con trai độc nhất của Tần gia quyền thế cao quý, cháu ngoại thương yêu nhất của Trương tư lệnh, Lục thiếu gia hô mưa gọi gió của Lương Thị,cho dù thỉnh thoảng có ngây thơ lương thiện, chung quy anh không phải cùng một loại người với cô.
“Cô nói đi!” Giọng điệu của Tần Tống vẫn lạnh lùng cứng rắn như trước, “Tôi có chọc giận ông ta không?”
“A?” Hàn Đình Đình ngẩng đầu.
“Nói bậy. Có cô gái nào không muốn gả vào gia đình tốt?”
Hàn Đình Đình sửng sốt: “Gả cho anh… Không phải là gả cho người tốt hay sao?”
Vèo… Tần Tống xoay mặt lại trừng cô, nha đầu chết tiệt! Mỗi ngày không làm anh nghẹt thở một lần là không thoải mái có phải không!
“Hàn Đình Đình,” Tần Tống nheo mắt ngắm nghía cô tỉ mỉ, “Thật ra cô, vốn là rất thích một người đàn ông có đúng không? Gia đình cô không đồng ý cô qua lại với anh ta, cô liền giận dỗi gả cho tôi?” Anh từng nghĩ cô là cô gái tham lam thích hư vinh, cho đến khi bàn bạc chuyện kết hôn, anh chủ động đề cập tới phí chu cấp linh tinh sau khi ly hôn, cô kiên quyết một mực cự tuyệt. Thời điểm đó Tần Tống chỉ biết, chắc chắn không phải cô vì tiền.
“Không phải! Tôi muốn nhanh chóng kết hôn là vì để cho cha mẹ tôi khỏi phải quan tâm đến nữa! Bọn họ vì tôi mà đã muốn chết mệt rồi.” Ngón tay vị vặn đến trắng xanh, trong đôi mắt Hàn Đình Đình gợn lên một lớp sương mù mênh mông, “Hơn nữa, cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng nói thích tôi, lúc ấy tôi và và anh ấy chẳng có gì cả.” Có vẻ như hồi tưởng có chút quá sức với cô, cô hơi hơi cau mày.
Tần Tống đoán một lần trúng luôn, nheo mày một cái, lăn người dậy từ trên giường, ngồi song song với cô, anh tiếp tục hỏi: “Hai người không ở bên nhau? Vậy tại sao cha mẹ cô phải chuyển nhà tránh anh ta?”
“Làm sao anh biết chúng tôi chuyển nhà vì tránh anh ấy?!” Hàn Đình Đình sợ ngây người, trợn tròn mắt nhìn anh ———— Chuyện này cha cô từng nói ai cũng không được phép nhắc lại! Làm sao anh lại biết?!
“Nhà cô ở thành phố G đang rất tốt, bỗng nhiên chuyển đi, cô lại vội vã lập gia đình ———– Việc này có gì khó đoán?” Tần Tống càng đắc ý, giọng điệu càng thêm lạnh nhạt xem thường.
Hàn Đình Đình chán nản ngước mắt, thở dài một tiếng rất nhỏ: “Đều tại tôi không tốt.”
“Anh ấy chưa từng nói thích tôi, là do tôi… cứ thích anh ấy. Sau khi cha tôi biết, vô cùng tức giận, tôi sợ cha tôi đi tìm anh ấy, vậy thì rất mất mặt… Anh ấy lại không thích tôi…” Hàn Đình Đình rối bời nói năng không đầu không đuôi, nhỏ giọng kể lể chuyện cũ mà cô chưa từng dám nói với ai ngoài Phốc Phốc.
“Sao cha cô lại không đồng ý? Anh ta kết hôn rồi à?” Tần Tống hỏi.
Hàn Đình Đình gật gật đầu, lại lắc đầu, “Anh ấy đã từng kết hôn, có một con gái tên là Tiểu Đổng, mẹ Tiểu Đổng qua đời lúc sinh con bé… Tiểu Đổng đáng yêu lắm nha, lớn lên xinh như búp bê ———-”
“———Ack! Đừng lạc đề!” Tần Tống không kiên nhẫn ngắt lời cô, “Cha cô không muốn để cô làm mẹ kế cho người ta, có đúng không?”
Hàn Đình Đình yên lặng gật đầu, “Hơn nữa… Thật ra, anh ấy cũng chưa từng nói thích tôi, anh ấy giao Tiểu Đổng cho tôi chăm sóc, là vì Tiểu Đổng đi học ở nhà trẻ nơi tôi làm việc.”
“Hàn Đình Đình, cô nhắc đi nhắc lại anh ta chưa từng nói thích cô bao giờ, xét theo góc độ tâm lý học mà nói, chứng minh rằng thật ra trong lòng cô luôn nghi ngờ anh ta thích cô ———- Đúng không?” Tần Tống giả nhân giả nghĩa thăm dò, nhìn thấy mặt cô lập tức đỏ bừng, anh biết anh lại đoán đúng, “Chẳng lẽ trước khi đi cô không hỏi anh ta một câu à? Cô cứ im hơi lặng tiếng mà đi như vậy, nếu anh ta cũng