Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhân Duyên

Nhân Duyên

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 1341144

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1144 lượt.

n trán cô nhẹ nhàng hôn, tay chân nhẹ nhàng lui đi ra ngoài.
Ngọn đèn hành lang trắng bệch, thảm dày hút đi tiếng bước chân, Tần Tống đứng ở trước phòng bệnh Tần Uẩn, đưa tay đẩy cửa, thật lâu mới hạ quyết định quyết tâm đẩy cửa bước vào.
Tần Uẩn đã ngủ, giống như ngủ cực không an ổn, mày hơi nhíu .
Kỳ thật Tần Tống thường thường đối mặt với phụ thân cau mày. Ỷ vào việc được mọi người sủng ái, anh từ nhỏ đến lớn không ít lần cố ý chọc cho Tần Uẩn tức giận.
Hiện tại ngẫm lại chính mình thật đúng là ngu ngốc, nào có phụ thân nào lại thật sự đối với đứa nhỏ của chính mình mà tức giận ?
Tần Uẩn bất an thở hổn hển, tỉnh lại. Thấy Tần Tống thất thần đứng ở trước giường, ông vốn dĩ ảm đạm không ánh sáng ánh mắt dần dần có thần thái lên.
“Mấy giờ rồi?” ông hỏi.
Tần Tống xem bên ngoài, đáp; “Chín giờ ạ.”
“A ” Tần Uẩn tính ra đã hôn mê một khoảng thời gian dài, không dễ phát hiện hơi hơi cười khổ.
Tần Tống dừng một chút, đối ông nói: “Ba, người phải làm ông nội.”
Tần Uẩn trên mặt lập tức sáng vài phần, “Đình Đình mang thai ?”
Tần Tống gật đầu, “Sáu tuần, hôm nay mới biết được.” Anh từ trong túi tiền lấy ra ảnh chụp bằng sóng siêu âm, giơ lên trước mắt Tần Uẩn, “Người xem.”
Ảnh chụp chỉ có ảnh thật sâu nhợt nhạt, không phải bác sĩ chuyên ngành căn bản nhìn không ra hình dạng cục cưng… Tần Uẩn so với nhìn bên ngoài xem giờ cũng chả khác gì mấy, thế nhưng biểu tình còn thật sự nghiêm túc chăm chú, một hồi lâu, ông cười rộ lên, thập phần sung sướng : “Thật là giống như con.”
Tần Tống im lặng, hầu kết vài lần cao thấp, anh thanh âm hơi khàn: “Bây giờ còn nhìn không ra là nam hay nữ, bác sĩ nói qua năm tháng là có thể … Chỉ cần năm tháng.”
Tần Uẩn sung sướng cười: “Bé trai hay gái đều tốt, ta thích cháu gái, xinh đẹp dễ thương … Nam hài quản không tốt.” Ông nhìn về phía Tần Tống, trong ánh mắt có nhiều kỷ niệm tốt đẹp đáng nhớ lại lắm.
Tần Tống cũng nghĩ vậy, hơi hơi cười.
“Mẹ con đâu?” Tần Uẩn tỉnh lại không thấy Trương Phác Ngọc làm nũng, rất là không quen.
“Mới vừa đi rồi, thu dọn phòng để về nhà.” Tần Tống thu hồi ảnh chụp, cầm lấy tay cha anh chưa kịp thu lại, “Ba, chúng ta về nhà.”






Tháng tư vào một ngày chủ nhật cuối tuần, đầy nắng.
Xe đã chờ ở dưới lầu, thang máy cũng sắp tới, Hàn Đình Đình kiên trì chính mình cầm túi xách bên người. Cô sau khi mang thai không có bệnh trạng nôn oẹ gì, trừ bỏ ngủ nhiều trầm một chút, lượng cơm ăn ẩn ẩn có xu thế vượt qua Tần Tống, người ngược lại so với thời gian trước khi mang thai càng thêm tinh thần.
Đình mẹ nói thời điểm bà mang thai Đình Đình cũng là như vậy, chính là —— bà hơi hơi lo lắng hỏi con rể: “Vốn không có gì khác thường sao? Giống như cũng không có sao?”
Tần Tống do dự một lát, tới gần bà nhỏ giọng than thở: “Tính tình… Không tốt có được tính không ạ?”
Đình mẹ xấu hổ cười cười, gật gật đầu.
Tần Tống đương nhiên là nói giỡn, chính là trêu chọc bản thân mình cũng có chút lửa, anh cúi đầu thật mạnh hôn cô một hơi thật dài mới vừa lòng buông ra. Đúng lúc cửa thang máy mở ra, thừa dịp cô còn choáng váng đỏ mặt không biết làm sao, lại đem cô ngay cả người cùng túi xách ôm lên…
Lái xe là người thân quen trong Tần trạch, thấy vợ chồng son ngọt ngào như vậy, vội vàng yên lặng xuống xe thay bọn họ mở cửa xe phía sau ra.
Hàn Đình Đình hai tay vòng quanh trên cổ Tần Tống, mặt chôn ở cổ áo anh, hồng nóng đi lên.
Phía sau một chiếc màu đen S600 lúc này bên cửa điều khiển vừa mở ra, một người nam tử cao lớn lưu loát đi xuống, vận áo sơmi màu đen thoải mái đơn giản, cổ tay áo vén lên cao, lộ ra cánh tay ngăm đen rắn chắc.
Anh từ xa nhìn sang bên này cười cười, Tần Tống trong lòng thở ra: Cuối cùng cũng đến đây.
Đem cô như cũ thật cẩn thận bỏ vào trong xe, Tần Tống cười ở trên gương mặt đỏ bừng cô hôn một cái, “Chờ anh một chút, anh cùng anh ta có một số việc muốn nói.”
“Ai…” Cô lo lắng kéo anh lại một chút.
“Không đánh nhau —— anh cam đoan!” Anh không có ý tốt đối với cô nháy mắt mấy cái.
**
Trần Dịch Phong đem tất cả động tác nhỏ quấn quýt ngọt ngào kia đều thu vào đáy mắt, hơi hơi nở nụ cười.
Tần Tống vừa đi tới một bên lấy ra bóp da số lượng có hạn kia của anh, từ chính giữa rút ra một tấm chi phiếu đã sớm điền con số cũng đã ký nhận, anh đứng ở nơi đó, xa xa đem chi phiếu chuyển qua cho Trần Dịch Phong, biểu tình chắc chắc không ai bì nổi.
Trần Dịch Phong trong mắt ý cười càng đậm, duỗi tay ra từ trong xe lấy một túi văn kiện ra, thực không khách khí “Ba” một tiếng đập ở trên tay anh.
Tần Tống mở ra, nhẹ quắc mắt nhìn sang, khinh thường nhếch miệng, “So với tôi phỏng đoán còn thiếu, nếu tôi ra tay, ít nhất sẽ lại tăng thêm 2% đi —— Chậc, Trần Dịch Phong, ngươi cũng chỉ được như thế này thôi!”
Trần Dịch Phong lần này cười to ra tiếng, nhịn không được cho anh một quyền, “Cậu cho là lừa gạt mấy lão già kia thực dễ dàng như vậy sao!”
Cho dù âm thầm điều Uyển Phi Phi đến đây, tạo thành áp lực cạnh tranh thật l


Old school Easter eggs.