XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Anh Chàng Yêu Vợ

Nhật Ký Anh Chàng Yêu Vợ

Tác giả: Chu Khinh

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 134770

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/770 lượt.

tốt hơn anh, cho dù là không có tâm khi thực hiện.
“Ở cùng một chỗ với em, anh có thể cảm nhận sự thoải mái trước nay chưa từng có, ngày trôi qua đơn giản mà vui vẻ, mỗi ngày nhìn em, cùng em, đều cảm thấy rất thoải mái, rất thư thái, càng ngày anh càng nghĩ đến Khiết Nhi ít hơn, mỗi ngày trong đầu đều là em.”
“Nhưng mà, anh không biết cảm giác của anh đối với em đến tột cùng là như thế nào, cảm giác em cho anh hoàn toàn khác với thứ mà Khiết Nhi mang lại, anh nhận thức không được, mà anh vẫn cứ nghĩ, việc gì phải hiểu cho rõ ràng? Cứ như vậy, cùng em đi cả đời, anh cũng rất vui.”
“Nhưng rồi, Khiết Nhi đã trở lại, cô ấy nói mình nhận thua, muốn cùng anh ở chung một chỗ.” Rốt cục đã đến ngày đó rồi sao?
“Anh đã cho rằng mình sẽ thật ngạc nhiên, thật vui vẻ, nhưng mà anh không có, ngược lại khi em nói em phải rời khỏi anh, anh lại sợ hãi, cực kì sợ hãi, vì sao, đến tột cùng là vì sao?” Nước trong bồn dần dần lạnh đi, anh cầm lấy chiếc khăn sạch sẽ, lau khô phần đùi ướt át của cô, động tác vừa nhẹ nhàng lại cẩn thận.
“Nếu anh yêu Khiết Nhi, như vậv em ở đâu? Đối với em anh có cảm tình như thế nào? Vì muốn biết rõ ràng, anh mới đi tìm Khiết Nhi, mới hôn cô ấy.” Cô hô hấp ngưng một chút, sau đó, lại bình tĩnh như cũ.
“Hôn môi, âu yếm, mặc kệ cô ấy khiêu khích như thế nào, anh đều không có cảm giác, một chút cảm giác cũng không có, trong đầu tràn đầy vẻ mặt của em, sự ngọt ngào của em, tiếng nói làm nũng của em, vẻ vô lại, đáng yêu của em, thì ra bất tri bất giác, em đã lưu lại ấn ký sâu như vậy ở trong lòng anh rồi.” Bàn tay anh kéo chiếc váy ngủ thật dày của cô xuống, vuốt phẳng.
“Vừa nghe em nói muốn ly hôn, anh cảm thấy lý trí như biến mất, chỉ muốn bùng nổ, nghĩ đến khi bên người không có em, lòng anh đau như bị ai xé rách. Anh phát hiện mình không thể chịu đựng được, không thể mất đi em, từ từ, anh hiểu ra một vài chuyện.” Rốt cục, anh ngẩng đầu, còn chăm chú nhìn cô, “Anh yêu em, Hướng Phù Nhã.” Gằn từngt, từng chữ phát ra rõ ràng, rành mạch. Cô trừng lớn mắt nhìn anh.






Anh nghênh đón ánh mắt của cô, không chút ngần ngại. “Từ lúc nào bắt đầu, vì sao lại thế, anh không biết, có lẽ tình yêu chính là đã phát sinh ở một thời điểm mà anh không nhận ra, anh chỉ biết mỗi ngày cùng em ở một chỗ, nơi này...” Bàn tay anh đặt lên trái tim của mình. “Rất thỏa mãn, rất bình tĩnh. Anh chỉ muốn mỗi phút mỗi giây được ở bên cạnh em, không muốn để em xa rời khỏi tầm mắt của mình, chỉ muốn em mãi mãi thuộc về mình mà thôi.”
Tình yêu thuần túy, tình yêu sạch sẽ như vậy là do cô mang đến cho anh, làm dịu ấm trái tim vắng lặng, chậm rãi từ từ khiến anh nhận ra, người con gái ấy đã khiến anh yêu thương sâu đậm mất rồi.
“Đã quá muộn, bây giờ anh nói những lời này đã quá muộn.” Cô nói, bình tĩnh, hơn nữa còn bình thản.
“Chậm chạp cũng không muộn, chuyện này không phải do em nói là được.” Anh lôi kéo cô, cùng nhau nằm xuống giường. “Con anh cần người mẹ là em, anh cần người vợ là em, em vĩnh viễn không thể rời khỏi anh.”
“Chuyện này đâu phải chỉ cần anh nói yêu em là có thể giải quyết.” Cô lắc đầu thở dài, Hướng Phù Nhã cô đâu phải cái loại phụ nữ chỉ cần một câu nói yêu là có thể giải quyết hết thảy vấn đề. Cô đã cho anh cơ hội nói, là anh đã không hề trân trọng.
Mỗi ngày, Jason cùng vài người cán bộ cấp cao ra vào tòa thành, ở trong thư phòng cùng anh xử lý công sự, mà cô có má Điền cùng Ruth làm bạn đi dạo trong khuôn viên sơn trang để tiện cho việc sinh sản sau này. Má Điền vẫn nói tốt nhất nên sinh đẻ tự nhiên, như vậy mới nhanh chóng hồi phục được sức khỏe, đối với những lần sinh sau mới tốt. Cô nghe xong thật sự là muốn cười, cái thai này còn chưa có sinh ra, má Điền đã nghĩ đến cái thai kế tiếp, tư tưởng của người già đều là như vậy sao?
“Thiếu phu nhân, cô nhất định phải nghe lời tôi, sinh đẻ tự nhiên đối với phụ nữ và đứa nhỏ đều tốt, hơn nữa người nhà thiếu gia quá ít, cô cần phải sinh thêm vài cái để Quan gia thêm thịnh vượng mới được.”
Hướng Phù Nhã trầm mặc, không biết nói tiếp như thể nào, cô đã từng nghe lão quản gia nói qua, Quan gia đã có sáu đời đơn truyền, mà cha mẹ Quan Thần Cực ở năm anh mười tưổi đã sớm ra đi, anh là do ông nội một tay nuôi lớn, dạy bảo, tình cảm ông cháu cũng cực kì tốt.
Nhưng mà cô đối tình cảnh trước mắt của hai người vẫn còn rất mù mờ, không rõ ràng như thế, còn nói cái gì đến tương lai? Vốn đã quyết tâm muốn rời khỏi nơi này, nhưng mà so với quyết tâm muốn giữ cô ở lại của anh thì hoàn toàn đấu không lại. Rời không được, đi không xong, cô hiện tại cũng không thể nào tiếp nhận anh được.
Trong lòng cô có một cái đinh, đâm vừa đau, vừa sâu, cô không thể coi như nó không hề tồn tại, mà Quan Thần Cực tuy rằng bá đạo nhưng cũng biết chuyện này không thể nào miễn cưỡng được, anh chỉ có thể theo cô, trừ bỏ ôn nhu chăm sóc, anh không còn yêu cầu nào khác nữa. Cô hiện tại giống như càng ngày càng hiểu biết người đàn ông này, tính cách của anh kỳ thật chính là cuồng vọng kiêu ngạo