Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Báo Thù

Nhật Ký Báo Thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 1341610

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1610 lượt.

g nhịn được.
Hết lần này đến lần khác Liễu Phỉ Phỉ bắt lấy anh ta khóc lóc, trách móc tại sao mấy ngày hôn nay không đi tìm cô ta, cô phải dụ dỗ được cô ta rồi trán phải không. Tại sao hôn nay lại ở đây vụng trộm với Trân Trân, có phải muốn cô ta nhục nhã sao.
Tăng Hàm bị cô ta gây ầm ĩ như vậy, trên mặt hết sức khó coi, nhìn dáng vẻ khóc thảm của Trân Trân, không chút khách khí mà đẩy Liễu Phỉ Phỉ ra: “Thật là ngu ngốc, không thấy Trân Trân vừa mới bị người ta khi dễ sao? Em ở chỗ này ghen tức cái gì”
Liễu Phỉ Phỉ nhìn bộ dạng oan ức của Trân Trân, trong lòng tức giận bất bình, liền khóc to quay người bỏ chạy.
Tăng Hàm trong lòng có hơi áy náy, xoay người chuẩn bị đuổi theo, kết quả Liên Trân Trân cũng khóc, làm anh ta không đi được, liền đưa Liên Trân Trân về nhà trước.
Trên đường về Liên Trân Trân càng nghĩ càng không đúng. Cô thường ngày hay đi theo bên cạnh Liễu Phỉ Phỉ, có một số việc cô cũng lờ mờ biết được, mấy người tới quấy rối cô, rõ ràng là Phỉ Phỉ có quen biết.
Cô ta kìm được giữ bình tĩnh. Lập tức lén cho người truyền tin cho người tìm bắt lại. Nhưng ở trước mặt Tăng Hàm vẫn như cũ giả bộ uất ức, không nói ra được, rất đáng thương khiến Tăng Hàm đau lòng không thôi (anh này mắc bệnh ngu nữ).
Đến Liên gia, sớm có người Trân Thiên có ý thả ra cho mấy tiểu lâu la bắt được. Thấy Trân Trân liền cười hihi: “Chị Trân Trần đừng trách, chị Phỉ Phỉ đã ra lệnh, em cũng chỉ có thể làm như vậy. Chúng em dựa vào cái này mà kiếm sống, người nào đưa tiền, em liền nghe theo thôi”
Những lời này nói trước mặt Tăng Hàm, vẻ mặt của Tăng Hàm lập tức tối lại.
Không đợi Liên Trân Trân hỏi tới, mấy người kia làm việc cũng không có hàm hồ, lúc này đen chuyện Trần Thiên giao cho ra nói ra hết, cuối cùng còn làm mặt cười, giả lờ: “Chị Trân Trân, dù sao mấy anh em cũng không có làm gì thật với chị, tạm tha cho chúng em đi”
Bên cạnh, ba mẹ ngay cả anh trai của Trân Trân nghe được, tức giận không thôi, nhìn mấy tên côn đồ này ánh mắt như phun ra lửa.
Tăng Hàm đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi đi tìm người gọi là Trân Thiên kia” Nói xong, không đợi người nhà họ Liên nói câu nào, liền đi ngay.
Trân Thiên và Diệp Thiên Tuyết sớn đã có bàn bạc, nếu Tăng Hàm tìm ra, lại làm náo loạn một phen mới ấp a ấp úng nói, ngược lại là như Tăng Hàm ép quá mới không thể không nói ra sự thật.
Nghe Trân Thiên nói, Tăng Hàm chỉ cảm thấy lòng lạnh băng, cơ hồ bị đóng băng thành từng mảnh vụn.
Anh ta không thể không ghi ngờ Trần Trân có ý xúi giục, đáng tiếc tra tời tra lui Liên Trân Trân và Trần Thiên đúng là không có quen biết gì, ngược lại Liễu Phỉ Phỉ không phải lần đầu tiên giao tiếp, liên hệ với Trần Thiên.
Anh ta tức giận không thôi, ngày thứ hai ở trường học nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Liễu Phỉ Phỉ, trong lòng như một lò thuốc súng làm thế nào cũng không nhịn được, ngay lập tức bùng nổ.
Vì vậy, chuyện này tức khắc mọi ngưởi đều biết.
Bất kể là Liễu Phỉ Phỉ hay là Liên Trân Trân cũng bi đẩy tới đầu sóng ngọn gió.
Diệp Hân Thành có thể không quan tâm tới Liên Trân Trân, nhưng Liễu Phỉ Phỉ ở trước mặt ông khóc lóc kể lể không ngừng. Ông cũng chỉ là giúp đỡ cô bày mưu tính kế.
Vì vậy, ông mới tìm Diệp Thiên Tuyết, nghĩ tới có thể để cho Diệp Thiên Tuyết ra mặt, nói chuyện với Tăng Hàm một chút để cho Tăng Hàm dừng lại.
Chỉ là đợi đến lúc người đi tới rồi, Diệp Hân Thành lại cảm thấy, thật sự không cách nào mở miệng nói ra được






Nhìn bộ dạng nói lắp của ông, Diệp Thiên Tuyết đại khái cũng đoán được lý do. Nhưng mà, cô không muốn giúp.
Giúp một chút, không thành công, ngược lại bản thân mình còn bị dính líu.
Vì vậy, cô nhìn Diệp Hâm Thành, nhẹ giọng hỏi: "Vì chuyện của Phỉ Phỉ sao? Nếu như là chuyện này, con không giúp được." Ánh mắt của cô hết sức thản nhiên, Diệp Hâm Thành ngược lại có chút chột dạ.
"Làm sao không giúp được, chỉ cần Tăng Hàm. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Không được đâu ba. Trọng điểm của chuyện này không phải Tăng Hàm, mà là Liên Trân Trân. Chỉ cần người bị hại là Liên Trân Trân không nói gì, chuyện của Phỉ Phỉ cũng sẽ không có người nói. Tăng Hàm không phải là người tình thân chính nghĩa vì người khác quá mạnh mẽ, chỉ cần Liên Trân Trân nói không truy cứu, anh ta sẽ không tiếp tục ồn ào nữa."
Đứa con này, cô từ trước đến giờ cũng cảm thấy rất tự hào, không cần mình phải hao tâm tổn sức. Cuối cùng mắt thấy mình sắp tu thành chánh quả rồi, Liễu Phỉ Phỉ lại lặp đi lặp lại bao nhiều sai lầm, cuối cùng đến thanh danh của bản thân thiếu chút nữa cũng bị phá hủy.
Mặc dù không thế nào nguyện ý thừa nhận mình làm hỏng chuyện của Liễu Phỉ Phỉ và Tăng Hàm, nhưng Liễu Đan Văn cũng biết, nếu như chuyện này không giải quyết, Liễu Phỉ Phỉ đừng nghĩ đến việc bước vào cửa nhà họ Tằng.
Tìm Liễu Phỉ Phỉ đang ở bên ngoài gây chuyện trở về, Liễu Đan Văn không nói hai lời liền cho cô một cái bạt tai.
Liễu Phỉ Phỉ bị đánh đến


80s toys - Atari. I still have