Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Tác giả: Lập Thệ Thành Yêu

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341449

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1449 lượt.

rong quán không có bất kỳ món thịt bò hay món gì liên quan này, tôi và Thương Ngô thả sức nhét những miếng to vào miệng. Ngưu Bôn lại chỉ nho nhã chọc chọc đũa gọi là ăn. Thời gian còn lại, anh ta cứ tủm tỉm nhìn chúng tôi cười. Đôi mắt tròn xoe, cong cong, hiền lành đến nỗi khiến người khác muốn bắt nạt...
Tôi chợt nghĩ, chả trách nền kinh tế năm ngoái sao kém thế, để một kẻ yếu đuối như thế này đến làm thần bảo hộ, chưa kiệt quệ cũng đã là không hổ thẹn với tổ tiên lắm rồi.
Tôi lồm cồm bò dậy mở cửa đi ra phòng khách, những tia sáng ở phòng khách nhấp nháy khiến mắt tôi hoa lên.
Thương Ngô đang nhắm nghiền mắt, khoanh chân lơ lửng nơi khoảng không trên ghế sofa. Cách ngực tầm một thước, có một viên ngọc to bằng đầu ngón tay đang tỏa ra những quầng sáng trắng tròn tròn soi rõ vầng trán đang nhăn nhăn của hắn, đến ngay cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cũng sáng vô cùng. Cho tôi thêm chút thời gian, chắc chắn tôi còn đếm được rốt cuộc có bao nhiêu giọt...
Hắn từng nói, ba giờ đến năm giờ sáng hằng ngày là lúc pháp lực mạnh nhất. Thế nên hắn thường chọn thời điểm đó để luyện công, luyện xong sẽ kéo người mang mệnh khổ là tôi dậy luyện cùng.
Đồng hồ trên tường chỉ bốn giờ bốn mươi phút. Xem ra sắp kết thúc rồi. Bỗng nhiên tôi cảm thấy chân và bụng mình đau buốt, trong lòng dâng lên niềm uất hận.
Tôi nhón chân nhón tay mò được đến tủ lạnh, lấy ra một chai nước ngọt, đứng trên ghế sofa, giơ cao tay, nhắm thẳng đỉnh đầu Thương Ngô, sau đó tưởng tượng đó là cái đầu của Newton, còn thứ trong tay mình là quả táo, và quả táo sẽ rơi xuống, trúng mục tiêu. Oh yeah! Sự hoàn mỹ của thời khắc lịch sử trọng đại được lặp lại!
Tôi càng nghĩ càng sung sướng, bịt miệng cười hi hi. Chưa cười xong đã nhìn thấy Thương Ngô nhíu mày. Bên mép xuất hiện một dòng chất lỏng màu đỏ đáng sợ.
Là máu sao?
Tôi hãi hùng.
Chẳng lẽ thần tiên luyện công cũng giống như những đại hiệp trong phim võ hiệp, chỉ cần bị quấy nhiễu sẽ lập tức kinh mạch rối loạn, huyết dịch đảo dòng dẫn tới cái chết hoặc bị ngớ ngẩn, thậm chí toàn thân còn có thể tự bốc cháy, nứt toác mà diệt vong?
Ý nghĩ này khiến tôi hoảng loạn, vứt vội chai nước ngọt đi, giơ hai tay ra nhưng lại run rẩy không biết nên làm thế nào.
Ai có thể cho tôi biết làm thế nào để cứu thần tiên không? Phải vỗ vỗ ngực hay là hô hấp bằng miệng?
May quá, tôi không phải băn khoăn lâu vì Thương Ngô đã tự mở mắt ra.
Bộ dạng của tôi lúc này chắc là tóc tai lòa xòa, sợ hãi, hoảng loạn khiến hắn nhìn mà giật nảy mình, ngẩn người một lúc mới mở miệng nói:
- Tiểu Tường, em làm gì vậy?
Tôi vẫn chưa hết run, lặng thinh mãi mới thốt ra được một câu:
- Tôi đang thử nghiệm lực vạn vật hấp dẫn...
- …
Về tinh thần nghiên cứu khoa học của tôi, Thương Ngô tỏ ra không hề hứng thú. Hắn tự giơ tay thu lại viên ngọc, hạ người đứng xuống đất, cao xấp xỉ so với tôi đang đứng trên ghế sofa. Hắn nhìn tôi hỏi:
- Em sao thế? Lại lạnh à?
Ánh sáng bạc biến mất, chỉ còn lại ánh đèn lờ mờ chiếu qua ô cửa sổ. Vết máu trên mép hắn vẫn rất rõ. Tôi chỉ tay, vừa run run vừa bình tĩnh nói:
- Anh nôn ra máu rồi.
Thương Ngô ngạc nhiên đưa tay lên lau rồi bình thản cười:
- Không sao, chuyện thường thôi.
Nôn ra máu còn nói là thường ư? Xem ra công việc của thần tiên cũng có thể coi là loại công việc có mức độ nguy hiểm cao. A di đậu phụ!
Thế nhưng nụ cười của hắn khiến tôi hết run, vừa hết run tôi lại nghĩ ngay đến mối thù lúc trước. Tôi cúi người nhặt chai nước ngọt, vẫy tay nói:
- Tôi phải đi ngủ. Hôm nay có chết cũng không chạy bộ nữa, đừng đến làm phiền tôi.
Đang định nhảy xuống ghế sofa liền bị hắn ngăn lại, nói:
- Ta có thứ này cho em.
Trời, định dùng đạn bọc đường dụ dỗ chị sao? Chị đây thừa rồi, cóc cần đâu!
Giọng tôi rõ ràng:
- Không cần!
Có lẽ lời từ chối mang khí thế cách mạng của tôi khiến Thương Ngô khó hiểu, hắn ngây người một lát rồi mới hỏi:
- Đã biết là đồ gì đâu mà nói không cần?
- Không có việc gì, sao tự nhiên lại ân cần? Chắc chắn không phải gian trá thì là trộm cắp!
Hắn cười nói:
- Trước tiên, em chẳng có gì đáng để ta trộm. Sau là, nếu ta muốn gian trá với em, thì có cần phải tỏ ra ân cần không?
Ôi trời đất, đúng là con hổ miệng lưỡi nanh nọc, coi như ngươi đúng!
Tôi lấy lại tinh thần, tiếp tục chiến đấu:
- Ăn đồ của người thì phải nương tay với người thôi!
Hắn tiếp tục làm ngơ, cười:
- Ta đâu phải người.
- …
Tôi hận thần tiên. Tôi hận cầm thú! Chúng khiến cho ngôn ngữ chửi bới của loài người đa dạng phong phú...
Thấy tôi bại trận, Thương Ngô rất đắc ý. Sau đó, hắn chậm rãi xòe tay, lộ ra viên ngọc màu trắng đang quay quay trong lòng bàn tay, những tia sáng phản chiếu khiến khóe môi khép hờ của hắn trở nên vô cùng đẹp đẽ:
- Đây là viên ngọc ta cố ý luyện cho em. Sau khi nuốt nó, em sẽ không bị lạnh nữa.
Quá bất ngờ nên tay chân tôi lóng ngóng. Tôi chớp mắt, gãi đầu, không nói nên lời.
Hắn nói tiếp:
- Giờ cơ thể em là người trần nên không thể tiếp nhận bất kỳ tiên th


Lamborghini Huracán LP 610-4 t