Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Tác giả: Lập Thệ Thành Yêu

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341455

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1455 lượt.

à tôi phải nốc thẳng một ngụm trà sữa vào mũi.
Anh chàng kính cận ơi, dù gì anh cũng là người đã từng có bạn gái, chẳng lẽ không biết tâm tư phụ nữ không thể nói thẳng ra sao? Người ta sẽ e thẹn, có phải vậy không...
Tôi vừa nghẹn vừa sặc, nghĩ chắc đã biến khuôn mặt của mình trở thành quả táo đỏ phù hợp với yêu cầu của vẻ ngại ngùng. Đang suy nghĩ xem làm thế nào để nhân cơ hội này, bóng gió bày tỏ vấn đề của mình, rồi biến hôm nay trở thành ngày đăng quang lên vị trí cao quý "Chị gái đeo kính", thì Trương Thần ngồi bên cạnh vuốt lưng cho tôi đỡ sặc bỗng cười nói:
- Cứ coi như bị anh đoán trúng rồi thì cũng đâu cần phản ứng mạnh đến thế?
Chẳng lẽ anh muốn tôi, người có tâm sự chôn giấu trong lòng, dùng thái độ khoa học như khi nghiên cứu "Thuyết tương đối" của Einstein ra bàn luận cùng anh sao? Nghĩ thế nên tôi càng ho dữ dội hơn.
Nhưng anh lại nói tiếp một câu khiến cơn ho của tôi ngừng bặt:
- Nếu em muốn ăn thịt viên của anh thì chỉ cần nói một tiếng là xong, em cứ nhìn chằm chằm thế có phải muốn luyện cho mắt có khả năng biết nói không?
Thịt... thịt viên ư?
Vậy nên câu nói hoàn chỉnh ban nãy thực ra là: "Tiểu Đậu, có phải em thích anh... cho em xiên thịt?".
Trời đất, có cần thiết nhả từng chữ từng chữ như vậy không?
Tôi tin là trong tương lai, chắc chắn tôi sẽ chết vì suy kiệt chức năng tim, nguyên nhân đầu tiên chính là do tên đầu sỏ trông có vẻ lương thiện nhưng thực chất lại là con heo bốn mắt, lừa đảo người ta một cách thản nhiên như đứng mua cải trắng vậy.
Trương Thần không hề nhìn thấy vẻ buồn bã và tự trách mình trong mắt tôi, anh chỉ chú tâm đến việc gắp một nửa đồ ăn từ bát của mình sang cho tôi. Lúc này, hơi nóng của đồ ăn làm mờ hai mắt kính của anh nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt anh hơi cong lên qua lớp sương mờ đó.
- Thế này đã đủ chưa? - Anh ngước mắt lên, nhìn tôi qua gọng kính, vẻ như đang cười, do đó những buồn bã trong tôi bỗng nhiên tan biến. Chẳng còn cách nào, đàn ông dịu dàng mãi mãi là món khoái khẩu của tôi mà.
Tôi vội vàng đổi giọng, ra vẻ mình là cô gái ý tứ, nói:
- Đủ rồi, đủ rồi ạ. Còn thêm nữa, chắc em không cần ăn bữa tối luôn.
Trương Thần hạ bát xuống, uống một ngụm canh nhỏ, rồi ngẫu hứng gợi chuyện hỏi:
- Thương Ngô ở nhà đợi em về ăn tối cùng à?
Tôi đang chuyên tâm vào việc giải quyết những món ngon bày đầy trước mặt nên buột miệng đáp:
- Vâng ạ.
- Thằng bé vẫn ở nhà em sao?
- Đương nhiên rồi.
- Chỉ có bố thằng bé đến đón nó thôi sao?
- Vâng.
- Bố thằng bé ở cùng nó à?
- Vâng.
- Vậy là... - Trương Thần cắn một miếng thịt viên, lời nói không mơ hồ chút nào: - Bây giờ ba người cùng ở trong căn hộ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách của em sao?
May mà tôi vừa mới nuốt trôi miếng thịt trong miệng, nếu không thì chắc sẽ bỏ mạng ở đây:
- Họ... hai người bọn họ... em... em...
Trương Thần thấy tôi cứ lắp ba lắp bắp mãi nên anh rất tâm lý đưa một ly trà sữa cho tôi, ánh mắt nhân từ, an ủi nói:
- Anh chỉ hỏi vậy thôi chứ không cố ý thăm dò chuyện riêng tư của em đâu. Tiểu Đậu, em đừng để ý nhé.
- Không không không... - Tôi uống hai hớp, nốc cạn ly trà sữa rồi thành khẩn nói: - Cảm ơn sự quan tâm của "sếp", em nhất định sẽ hiến dâng tất cả những gì thuộc về mình cho tổ chức, cho nhân dân, cho Đảng vĩ đại!
- Ồ? - Anh cười gượng: - Thật đáng tiếc! Anh không phải người đứng đầu tổ chức, cũng không phải là đại biểu của nhân dân, càng không phải Thư ký Đảng ủy.
Câu nói này có ý gì? Không có tư cách tiếp nhận sự dâng hiến của tôi sao? Người đeo kính là người có văn hóa, đến lời từ chối cũng nhẹ nhàng, đẹp đẽ đầy ý thơ.
Nhưng cái chị đây cần là tình cảm mùi mẫn, chứ không phải ý thơ!
Trái tim tôi vỡ vụn, dù vô cùng tức giận nhưng trên mặt vẫn giữ nét cao sang, lạnh lùng. Tôi không nói năng gì, tiếp tục cuộc chiến sinh tử với xiên thịt viên. Có phong ba bão táp nào mà tôi chưa từng trải qua, việc này có gì là to tát cơ chứ. Xì!
Đang hì hục chiến đấu thì bỗng nghe thấy giọng nói thánh thót ngoài cửa tiệm. Đầu óc tôi quay cuồng, mắt hoa lên, đám người ùa đến, vây quanh tôi và Trương Thần.
Cô nàng Tiểu Điểu dẫn đầu đứng theo nguyên tắc "dốt thì đi đầu" làm khó chúng tôi trước tiên:
- Ô hô! Lần này bị chúng tôi bắt tại trận nhé. Rõ ràng là đang hẹn hò còn nói là không có gian tình? Mau mau khai thật đi!
Những người khác cũng đồng thanh hưởng ứng, ai nấy đều hăm hở như bắt được gian phu dâm phụ trên giường vậy.
Chỉ số cảm xúc của tôi thấp, không buồn trả lời loại câu hỏi buôn chuyện chẳng chút bổ ích nào như thế này.
Trương Thần thì lại cười hì hì, đáp:
- Nếu như tôi và Tiểu Đậu đúng là có gì với nhau thì liệu chúng tôi có lộ liễu ban ngày ban mặt như thế này để mọi người phát hiện không?
Cô nàng Tiểu Điểu vận động cái đầu quả dưa nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu tỏ vẻ cảm thông, nói:
- Mà cũng đúng, những người yêu ngầm còn xuất quỷ nhập thần hơn cả hoạt động bí mật, hai người chắc sẽ không chọn nơi gặp gỡ là tầng một của công ty.
Những kẻ không có chính


Duck hunt