XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Tác giả: Lập Thệ Thành Yêu

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341462

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1462 lượt.

anh ta lúc nào cũng phảng phất mùi thuốc lá. Mỗi lần anh ta bọc tôi lại như thế này, tôi đều hít thật sâu rồi sau đó đẩy anh ta ra mà nói:
- Hôi quá! Hôi chết đi được! Đúng là đồ hôi hám!
Thực ra, mùi đó rất dễ chịu, tôi rất thích...
Tôi ngẩng đầu, hít hơi lấy giọng rồi nhân tiện nén những ý nghĩ quái quỷ xuất hiện trong đầu xuống, sau đó nhìn gương mặt đang tươi cười trước mặt, nói:
- Vừa cầm tay, vừa ôm, tiếp theo anh muốn làm gì đây?
Trương Thần khẽ nghiêng đầu, hình như là nghĩ ngợi, rồi sau đó dùng hành động trả lời tôi.
Tôi hơi choáng, có lẽ là do thấy hơi khó thở, chỉ có điều, lần này không thể dùng miệng để thở nữa vì nó đã bị bịt kín.
Môi Trương Thần rất mềm mại, hơi khô, khi chạm vào, nó truyền thứ xúc cảm vô cùng nhẹ nhàng, rung động đến tận trái tim. Nụ hôn của anh và con người anh đều giống nhau, dịu dàng nhưng sâu sắc, chỉ nhẹ nhàng bên ngoài chứ không đi sâu vào trong, sau đó dùng tốc độ chậm hơn "chuồn chuồn chạm nước" một chút, tuyên bố kết thúc thắng lợi của nụ hôn này.
Điều đó khiến tôi không có cơ hội từ chối, đương nhiên vấn đề mấu chốt là tôi cũng chẳng muốn từ chối...
Dù trong thời gian rất ngắn như thế nhưng tôi vẫn tranh thủ suy nghĩ một vấn đề, tất cả những điều này xảy ra như thế nào?
Có lẽ vì tôi gọi điện thoại hỏi anh:
- Có phải là anh thích em...
Anh nói:
- Đúng vậy.
Tôi nói:
- Không phải vậy chứ?
Anh nói:
- Đợi anh trong khu nhà, anh sẽ đến ngay.
- Giờ em đã tin là anh thực sự thích em rồi chứ?
Vì đang ở cùng trong một chiếc áo nên lúc này khoảng cách giữa tôi và Trương Thần rất gần, có lẽ chỉ có thể trông thấy làn hơi trắng mà cả hai thở ra. Giọng nói pha lẫn niềm vui khiến tôi có thể tưởng tượng ra khóe mắt cong cong sau mắt kính của anh.
Người đàn ông tôi ao ước bấy lâu cuối cùng cũng thuộc về tôi, đời người thật viên mãn, hạnh phúc.
Nhưng hãy đợi một lát...
Tôi ngả người về phía sau, hai tay tỳ vào ngực anh, cuối cùng cũng trông thấy rõ dáng vẻ cúi đầu khẽ cười của anh:
- Anh thích em nhưng không đồng nghĩa với việc em chắc chắn cũng thích anh. Anh làm thế này tức là ép nắm tay, cưỡng ôm, cưỡng hôn, phải ngồi tù đấy!
Anh liền phối hợp một cách ăn ý, vẻ như vừa tỉnh ngộ, ngại ngùng nói:
- Xin lỗi em. Ban nãy căng thẳng quá nên quên mất. Giờ anh bổ sung, xin hỏi cô Tiểu Đậu, tôi có thể nắm tay, có thể ôm hôn cô không?
Tôi hào phóng gật đầu:
- Xét thấy anh vì căng thẳng mà phạm sai lầm nên em đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho anh lần này. Em chính thức trao cho anh quyền tiến hành ba việc trên nhưng không được lạm dụng nhiều đâu đấy. - Tôi kiễng chân, ghé sát vào tai anh thì thầm: - Vì em cũng thích anh.
Ý cười trên khuôn mặt anh càng rõ hơn:
- Anh biết mà.
- Sao anh biết?
- Lúc nào anh cũng biết.
- Anh biết từ khi nào?
Tôi bỗng cảm thấy vấn đề này trở nên nghiêm trọng. Nếu đúng như anh nói thì niềm kiêu hãnh, sự kiên cường mà tôi dốc sức duy trì bấy lâu sao có thể chấp nhận được đây?
Do đó tôi tiếp tục làm rõ:
- Là từ khi nào?
- Từ khi em tặng anh cái lọ đựng đồ ăn vặt.
- Biết từ lâu rồi.
-... Sao anh phát hiện ra được?
- Trùng hợp là anh cũng từng xem Diệu thủ nhân tâm và có ấn tượng sâu sắc với cách bày tỏ tình cảm của vị nữ bác sĩ.
Trời đất! Sao mức độ ảnh hưởng của phim truyền hình trên TVB lại lớn đến thế? Những nhà biên kịch ơi, mọi người có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay rồi...
Tôi cố kìm nước mắt:
- Đã biết dã tâm của em từ lâu, sao anh còn giả vờ như không biết?
- Vì anh cảm thấy rất vui mỗi lúc trêu em.
Trêu cái quỷ gì chứ? Vui lắm đấy à?!
Tôi đang vừa tức vừa ngượng thì nghe thấy giọng Trương Thần nhẹ nhàng:
- Vì chúng ta cần thời gian.
Đúng rồi. Thời gian.
Tôi cần thời gian để quên Lâm Lỗi, anh cũng cần thời gian bước ra khỏi nỗi đau bị người yêu cũ bỏ rơi ngay trước hôn lễ.
Giờ đây, cơn ác mộng đeo bám tôi rốt cuộc đã không còn, vậy anh thì sao? Có khi nào bỗng nhiên nghe thấy bản nhạc chuông từ điện thoại của ai đó vang lên, anh chợt thấy mình như kẻ mất hồn không?
Tuy nhiên tôi không hỏi anh câu này.
Mặc dù lọ kẹo là do tôi tặng nhưng phép thuật khiến nó duy trì không bao giờ hết là do anh làm. Có lẽ mỗi khi nhét đầy lọ chính là lúc anh dần dần tạm biệt quá khứ.
Có những chuyện đã là dĩ vãng rồi thì không nên nhắc lại. Trong mỗi người đều có một không gian nhỏ dành riêng cho mình. Dù ký ức trong đó vui hay buồn thì cũng không thích hợp để chia sẻ với người khác, bất kể người đó là ai.
Tôi thả lỏng cơ thể đang cứng đờ của mình, ôm chặt eo anh rồi vùi mặt vào ngực anh:
- Từ xác lập quan hệ yêu đương đến việc nắm tay, ôm, hôn, chúng ta chỉ mất có ba phút, tiếp theo nên làm gì đây?
Anh dựa người vào tường, ôm chặt tôi, vùi đầu vào trong tóc tôi, cười nói:
- Em thử nói xem?
- Một cô gái ngây thơ, trong trắng như em sao có thể nói ra chuyện này chứ?
- Không sao. Dù gì từ trước đến giờ em vẫn nói ít làm nhiều mà.
- Việc bình bầu cuối năm của năm tói, anh nhất định phải nhớ viết câu