Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Tác giả: Lập Thệ Thành Yêu

Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341441

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1441 lượt.

gười từ phía sau kéo lại, tôi loạng choạng nhào vào một lồng ngực, mưa trên đầu, không còn nữa.
Là Thương Ngô đến đón tôi, mang theo cả ô.
- Tiểu Tường, em sao thế? Sao lại ra nông nỗi này?
Anh cởi áo khoác ra khoác lên cho tôi, rồi nghiêng phần lớn ô về phía tôi, nhìn tôi từ đầu đến chân, vẻ luộm thuộm lên đến đỉnh điểm của tôi khiến anh khẽ cau mày.
Vừa dứt lời, bỗng một tiếng sét vang lên chói tai, tôi sợ hãi run rẩy.
Phản ứng của Thương Ngô còn mạnh hơn, tay anh run lẩy bẩy, chiếc ô rơi xuống, anh ôm chầm lấy tôi, hai vai co chặt, tôi cảm giác như nghe thấy cả tiếng xương bị trật khớp...
Tôi ngửa mặt lên định há miệng ra thở thì bị mưa như trút táp vào mũi, cảm giác sắp chết sặc đến nơi.
Con người đứng trước cái chết luôn bộc phát nguồn tiềm lực vô hạn, trong thoáng chốc tôi thấy mình như có thể đốt cháy cả vũ trụ, tôi đấm vào bụng, đạp vào cẳng chân anh, cuối cùng cũng thoát khỏi gọng kìm giết người.
Đúng lúc này, một tiếng sét chói lòa trời đêm, nhờ ánh sét, tôi có thể trông thấy khuôn mặt Thương Ngô trắng bệch, vẻ sợ hãi.
Tôi chợt nhớ, lúc anh biến thân thành hổ con, từng vì sợ sấm sét mà muốn nằm cùng giường, chung gối với tôi.
Thời tiết ở Thượng Hải cũng nhẹ nhàng như con người nơi đó, hay có những cơn mưa dai dẳng, lã chã, cả năm trời cũng chẳng nhìn thấy vài lần sấm sét, tôi suýt quên rằng anh muốn được che chở.
Một người đàn ông lực lưỡng mà lại sợ cái này, ý nghĩ ấy khiến tôi phá lên cười.
Có lẽ hành vi chế giễu của tôi khiến anh thẹn quá hóa giận, anh không nói gì, chỉ kéo tay tôi về phía trước, ép tôi đi lên chiếc taxi đang chờ bên cạnh.
Bác tài xế ngoái đầu nhìn hai kẻ ướt như chuột lột rồi tặc lưỡi, không hiểu là có ý gì. Có lẽ bác cảm thấy diễn xuất ban nãy của chúng tôi còn hay hơn cả trong những bộ phim tình cảm.
Thương Ngô có vẻ rất không thoải mái, phớt lờ tôi suốt cả chặng đường, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nơi mà chẳng thể thấy rõ được gì, đôi môi gợi cảm mím thành một đường mong mỏng, nhưng anh luôn nắm chặt tay tôi, rất chặt, chặt đến nỗi tôi muốn khóc.
Về đến nhà, bố mẹ đã ngủ, tôi và Thương Ngô rón rén ai về phòng người nấy tắm giặt, thay đồ.
Sau khi đã xong mọi thứ, mưa cũng tạnh, sấm chớp cũng chẳng còn, cả thế giới bỗng trở nên thật yên tĩnh, sự yên tĩnh như mọi thứ đã chết lặng.
Tôi nằm trên giường nhắm mắt, đầu óc trống rỗng nhưng không sao ngủ nổi, suy nghĩ một lát, tôi quyết định dậy đi tìm Thương Ngô.
Vừa mở cửa phòng thì đúng lúc thấy Thương Ngô bưng một cái bát đang bốc hơi nghi ngút đi về phía phòng tôi. Anh vẫn chưa thay quần áo trên người, tóc còn hơi ướt.
Trông thấy tôi mở cửa, Thương Ngô đi vào một cách tự nhiên, miệng cằn nhằn:
- Uống bát trà gừng này đã rồi hãy ngủ, đừng để bị cảm cúm rồi sốt, anh không muốn lại một lần nữa phải lau người cho con cá ươn, nhớp nháp đâu.
Có lẽ do bát trà gừng còn rất nóng nên phải nhanh chóng đặt nó lên bàn, anh hơi khom lưng, chiếc áo sơ mi trắng dính sát vào người, vai và lưng anh rộng nhưng hơi gầy.
Tôi đến bên, ôm chặt eo anh từ phía sau, nửa khuôn mặt áp chặt vào lung anh.
Cơ thể anh hơi cứng lại, vội đứng thẳng dậy, đặt lòng bàn tay lên tay tôi.
Hình như tôi sắp bị cúm rồi, mũi bắt đầu ngàn ngạt, giọng nói khàn khàn:
- Khi mới đến, hình như anh có nói, động tác này là thói quen của em trước đây.
- Ngày đó, anh còn nói, nhất định sẽ khiến em yêu anh, cho dù em không còn nhớ gì. - Thương Ngô quay người lại, cúi đầu nhìn tôi, anh nhướn mày, nói: - Bây giờ, câu nói của anh đã thành hiện thực chưa?
Tôi không dám nhìn, chỉ chúi đầu vào lồng ngực anh rồi nói bâng quơ, chẳng liên quan gì đến câu hỏi:
- À, đúng rồi, em có nói là đi đường nào đâu, sao ban nãy anh tìm được em?
Anh im lặng một lát, giọng nói vừa man mác buồn vừa như than trách, nghe hơi khàn khàn:
- Tiểu Tường, dù em ở đâu, chỉ cần anh muốn tìm thì nhất định sẽ tìm thấy.
- Anh là thần tiên thì huênh hoang gì chứ? - Tôi vừa cười vừa nắm lấy vạt áo anh cọ cọ lên mặt, nói tiếp: - Đã sợ sấm thì đừng có ra ngoài, nhỡ hoảng quá rồi ngất xỉu giữa đường thì xấu hổ lắm.
Thương Ngô im lặng không nói gì, hình như tôi cảm nhận được ánh mắt anh đang tập trung vào cơ thể mình, xuyên qua lớp da thịt, nhìn thấu trái tim không biết là có màu gì của tôi. Rất lâu sau đó anh mới khẽ nói một câu:
- Anh không sợ sấm, anh chỉ sợ... lại một lần nữa không tìm thấy em.
- Lại ư?
Giọng anh trầm xuống:
- Có lẽ em đã biết, anh từng bị trừng phạt vì làm trái luật trời. Lúc ấy anh bị trói vào cột, chịu sấm đánh hơn tháng trời, nên đành phải trơ mắt nhìn em dứt khoát ra đi giữa cơn sấm sét mà không thể cựa mình nổi...
Lục phủ ngũ tạng trong tôi bỗng nhiên hừng hực như nồi canh cải bắp đang sôi, chẳng lẽ, thực sự có chuyện điềm báo, dùng cách này để báo trước rằng tôi sắp lại ở trong hoàn cảnh giống như thế, từ bỏ anh mà ra đi?
Ý nghĩ này thực sự quá tàn khốc và đột ngột như tiếng sét giữa trời quang, đến nỗi tôi chẳng nói chẳng làm chẳng nghĩ được gì. Vậy nên, tôi không biết Thư


Old school Easter eggs.