
Tác giả: Lập Thệ Thành Yêu
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341433
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1433 lượt.
xúc rất thật và còn có cả hơi ấm thực sự của cơ thể nữa.
Nước mắt tôi tuôn rơi, ào ào như nước lũ nhấn chìm khiến tôi không thốt nên được lời nào.
Một bàn tay to bản đặt giữa đỉnh đầu tôi, khẽ xoa xoa, nói:
- Tiểu Tường, lúc nãy anh hơi nặng lời, anh hoàn toàn không cố ý.
Tôi ra sức gật đầu, rổi lại ra sức lắc đầu, nói:
- Em... những gì em nói... những điều đó cũng...
- Anh biết, em không vô tình với anh, chỉ là phải lựa chọn mà thôi...
Tôi nức nở chưa nói hết câu thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc ngừng một lát rồi tiếp tục nói:
- Chắc chắn em đã trải qua những giày vò đau đớn. Nếu không thì tối hôm đó, em đâu khóc đến đau lòng như vậy.
- Em... em khóc sao?
- Vào buổi tối hôm em bị ướt mưa, anh ngồi bên giường chờ em vào giấc ngủ. Em ngủ không ngon giấc, trong mơ còn khóc, khóc gọi tên Lâm Lỗi, khóc... gọi tên anh... - Thương Ngô khẽ thở dài, nói tiếp: - Tiểu Tường, giờ em đã xác định được tâm nguyện, anh cũng không miễn cưỡng nữa. Thực ra, có thể ngay từ đầu đều do anh khăng khăng một mực. Cuộc đời này, em có cuộc sống của em, thuộc về tình thân, tình bạn của em và cả tình yêu nữa... Anh nghĩ, trước đây, anh ta vì em mà làm được điều đó, tương lai anh ta chắc chắn cũng sẽ tốt với em. Vậy nên cứ để mọi thứ quay về vị trí ban đầu của nó.
- Vị trí... ban đầu ư?
Trái tim tôi thắt lại, muốn ngẩng đầu lên nhưng không sao cử động được.
Thương Ngô đặt bàn tay lên đỉnh đầu tôi, tôi chỉ có thể vùi khuôn mặt mình vào ngực anh.
Tôi không trông thấy gì, chỉ nghe được anh nói:
- Anh sẽ xóa hết mọi vết tích mà anh đã lưu lại trong thời gian này, tất cả những ai từng thấy anh sẽ không nhớ gì về anh nữa, bao gồm... cả em. Vì chỉ có làm như vậy em mới có thể thực sự vui vẻ suốt cuộc đời.
Tôi vô cùng hoang mang, nói:
- Anh không được làm như vậy, anh đã hứa với em là để em nhớ tất cả mọi người, mọi việc trong cuộc đời này, nhó đến anh... Em không muỐn quên anh, em không muốn lại một lần nữa quên anh, Thương Ngô...
- Tiểu Tường, nhớ nhiều quá không phải là điều tốt, sẽ rất khổ sở. - Anh cắt ngang lời thỉnh cầu của tôi, lòng bàn tay vốn hơi âm ấm của anh bỗng bắt đầu trở nên nóng bỏng:
- Chỉ cần một mình anh nhớ là được rồi. Chắc chắn có một ngày anh sẽ lại kể toàn bộ mọi điều cho em nghe.
Không có ngày đó nữa, sẽ không có nữa đâu...
Tôi muốn há miệng gào thét nhưng lại chẳng bật ra được tiếng nào.
Đầu tôi hơi choáng, hơi đau, như có thứ gì từ trong não bị lấy đi.
Trước mắt tôi như thể xuất hiện một bức tranh, rất rõ ràng.
Một thằng nhóc tầm bảy, tám tuổi đang đứng trên ghế sofa, giọng còn hơi sữa tuyên bố: "Ta là tộc trưởng tộc Hố, em là vợ của ta!".
Thằng nhóc nghiêm mặt gọi tôi: "Mẹ!".
Thằng nhóc nghiêm túc nói với tôi: "Tiểu Tường, ta chỉ cho phép em buồn vì anh ta lần cuối cùng này thôi".
Thằng nhóc tức giận nói với tôi: "Giờ trong mạch máu của em có dấu ấn nụ hôn của ta, từ nay về sau, ngoài ta ra, bất kể ai cũng không được tiếp tục hôn em nữa".
Thằng nhóc hoan hỷ nói với tôi: "Sợi dây này là món quà thứ hai em tặng ta, ta rất thích".
…
…
Một nam thanh niên hơn hai mươi tuổi, khỏa thân đứng trong phòng ngủ của tôi, anh ta có một khuôn mặt đẹp, có giọng nói dễ nghe, nói với tôi: "Ta là Thương Ngô, chồng của em".
Chàng trai vì tôi đã lấy về một giọt sương mai, nói: "Một việc làm cả nghìn năm nay, ta đã quen từ lâu, nên không thấy phiền gì cả... Ta sẽ khiến em yêu ta cho dù em không còn nhớ ta là ai".
Chàng trai đã vì tôi mà luyện ra một viên đơn dược, nói: "Từ nay về sau, cho dù là mùa hạ hay mùa đông, đối với em lúc nào cũng sẽ ấm áp như mùa xuân".
Chàng trai sau khi uống say, nằm trên ghế sofa nói: "Nếu em muốn làm người thì ta sẽ ở lại nơi này với em”.
Chàng trai cõng tôi, đi từng bước, nói: "Tiểu Tường, là ta nuôi em khôn lớn".
Chàng trai nằm bên cạnh tôi, nói: "Tiểu Tường, ta luôn ở đây, mãi mãi bên cạnh em".
Chàng trai cầm hai chiếc vé tàu trên tay, nói: "Em là vợ chưa cưới của ta, ta là chồng chưa cưới của em".
Chàng trai nâng cằm tôi, nói: "Chỉ cần em không chê anh già, anh cũng có thể chấp nhận việc em không còn trẻ".
Chàng trai ôm chặt tôi, nói: "Anh sợ, lại một lần nữa không tìm thấy em".
…
…
Thương Ngô, không phải em muốn bù đắp gì, mà là em muốn nhớ anh, không chỉ bằng tấm lòng mà còn cả thân thể. Vì như vậy, quan hệ giữa hai chúng ta mới gần gũi hơn. Chỉ có như vậy, đến lúc em đầu thai chuyển thế mới may mắn giữ lại được dấu vết để anh lại có thể tìm thấy em.
Thương Ngô, dù em không nhớ chuyện một nghìn năm trước đó, nhưng mấy tháng ngắn ngủi bên anh, cuộc đời này đã trở nên có ý nghĩa hơn tất cả những gì đã qua.
Thương Ngô, hôm đó anh hỏi em, câu anh nói ban đầu đã trở thành hiện thực chưa? Thực ra em muốn nói, nó đã thành hiện thực từ lâu rồi.
Thương Ngô, hình như em chưa từng trực tiếp nói với anh, em yêu anh, em đã yêu anh từ lâu...
Thương Ngô, em vẫn nợ anh một tấm chăn ấm.
Thương Ngô...
Tôi ra sức vùng vẫy, muốn níu giữ lại thứ gì đó nhưng chẳng còn chút s