XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Gái Gọi

Nhật Ký Gái Gọi

Tác giả: Hắc Nhan

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134313

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/313 lượt.

t an như vậy. Những ngày kia... không biết thực sự đã xảy ra những chuyện gì?
Ngô Quế Lan không lên tiếng trả lời, cũng không giãy giụa, chỉ mặc anh siết chặt cánh tay ôm mình trong ngực. Cô nghĩ, có lẽ mình hiểu được tâm trạng giằng xé của anh.
“Anh còn muốn hay không?” Một lát sau, cô khàn khàn lên tiếng hỏi, thái độ không thể nào tự nhiên, chuyên nghiệp như trước.
“Không.” Người thoáng cứng đờ, Lâm Tu Kiều lắc đầu, “Cho tôi tựa vào một lát.” Giọng nói gần như cầu xin, khiến người ta không cách nào cự tuyệt.
Ngô Quế Lan không hề nhúc nhích, mặc anh đem trán tựa trên vai mình. Cô an tĩnh lại, bắt đầu ngửi được mùi hương dễ chịu từ người anh. Có gì đó giống như mùi thơm của rừng tùng tỏa ra dưới ánh mặt trời, lại có gì đó giống như những bông cúc dại nở trên núi cao, nhẹ nhàng dịu mát mà ấm áp bình yên.
“Bắt đầu từ mai, em sẽ không về đây khoảng vài ngày.” Có lẽ mùi hương đó làm lòng cô dịu lại, cô đột nhiên mở miệng, có ý nhắc nhở anh trong thời gian đó đừng qua, nếu không lại mất công, cho dù cô cũng không nghĩ anh có ý định quay lại thăm cô thế này lần nữa.
“Cô muốn đi đâu?’’ Lâm Tu Kiều đột nhiên lại quan tâm đến chuyện của cô, thật ngoài ý muốn.
Cách một cặp kính, Ngô Quế Lan và anh ngước mắt nhìn nhau, sau đó lại nghi ngờ không biết có phải bản thân mình hoa mắt hay không. Làm sao có thể nhìn thấy trong ánh mắt kia một chút bối rối?
“Em gái em hai ngày nữa sẽ đến đây, em muốn mượn chỗ đồng hương ở đó vài ngày. Chỗ của anh ấy điều kiện tốt hơn ở đây rất nhiều.” Sự thực từ miệng Ngô Quế Lan cứ thế tuôn ra. Nhận ra mình tự nhiên lại thành thật như vậy, Ngô Quế Lan cũng chỉ âm thầm nhún vai lơ đễnh.
“Là người đàn ông vừa rồi?” Lâm Tu Kiều nhíu mày, trong đầu không biết từ lúc nào lại hiện lên hình ảnh Ngô Quế Lan với người đàn ông thấp bé xấu xí kia làm việc mà cô làm với chính anh vừa rồi, ruột gan bất giác như bị thứ gì đó ăn mòn.
“Ừm. Anh ấy rất tốt, vẫn luôn quan tâm chăm sóc em.” Nhìn thấy trong mắt anh sự bài xích, Ngô Quế Lan theo bản năng đỡ lời cho Trương Vĩ. Cô biết, bọn họ chỉ là loại dân tỉnh lẻ mà người thành phố coi thường! “Khi em ở tù, chính anh ấy là người giúp em gửi tiền về cho gia đình…” Dường như muốn thanh minh mối quan hệ của mình, cô cũng đem chuyện bảnthân từng ngồi tù kể ra.
“Nói vậy, có phải cô cũng có thể cùng anh ta làm những chuyện như vừa rồi?” Ai ngờ sự chú ý của Lâm Tu Kiều lại đặt vào một sự việc khác, đối với việc cô đã từng ngồi tù lại tỏ ra rấtdửng dưng.
Ngô Quế Lan giật mình, sau đó gật đầu, “Nếu anh ấy muốn, em cũng không có ý kiến gì.” Nợ ân tình khó trả, cô vốn hiểu được điều này. Mấy năm nay sống kiếp đứng đường, cô cũng sớm coi nhẹ cơ thể của mình, chẳng còn ngại ngùng việc lên giường thêm với một người đàn ông.
“Hạ đẳng!” Lâm Tu Kiều miệt thị, một tay đẩy cô ra, đứng dậy cầm áo khoác bỏ ra ngoài.
Sau một lát yên lặng, tiếng cười chua chát của Ngô Quế Lan vang lên cùng những lời chửi rủa, “Đồ khốn, đâu phải ngày hôm nay anh mới biết, giả thanh cao làm gì! Cút đi, từ sau đừng để tôi gặp lại anh!”
Sắc mặt Lâm Tu Kiều trở nên cực kì khó coi, nhưng không hề quay đầu. Anh nghĩ, nhất định anh điên rồi mới có thể động lòng vì loại phụ nữ này.






Người nhà xa cách đã lâu
Mang theo hành lí gồm có đồ dùng hàng ngày và quần áo thay giặt để trong túi, Ngô Quế Lan đi ra khỏi nhà. Sắc mặt của cô tái nhợt đầy mỏi mệt, hai mắt thâm quầng giống như một đêm không ngủ.
Ở ngoài đường tắt, cô nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc. Khóe môi cô run lên, cũng không thèm nhìn người trong xe, lập tức lướt qua.
Cửa kính xe thể thao kia kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tu Kiều.
“Đừng đi.”
“Vậy thì sao?” Cô cười khẽ, trong lòng vui sướng ngập tràn, “Mỗi khách hàng của tôi đều có thể là cha đứa bé này. Người khác trốn còn không kịp vậy mà anh còn tự dẫn xác đến cửa, thật là... Ha ha, làm cho người ta thật cảm động.” Nói hai từ cảm động với vẻ khinh thường, cô buông chiếc túi trong tay, xoay người quay lại nhìn anh, khuôn mặt lại hiện vẻ tham lam láu cá của một nàng gái gọi, đưa tay ôm lấy anh, giọng mị hoặc: “Nếu vậy, ba đứa bé à, anh định sắp xếp cho mẹ con em thế nào đây?” Chiêu này gọi là đánh rắn dập đầu, cũng có thể gọi là lấy tiến để lùi, xem xem người này phản ứng thế nào.
Lâm Tu Kiều bất giác nhíu mày, đột nhiên nhận ra mình không hiểu được suy nghĩ của cô gái trước mặt. “Đến chỗ tôi ở, chờ đến khi đứa trẻ sinh ra.” Anh không dám chắc mình muốn có con với một cô gái bán hoa hay không, nhưng đã cưỡi lên lưng hổ, muốn xuống cũng không được.
Coi như có lương tâm, không bắt cô đi bỏ đứa bé. Bởi vậy, Ngô Quế Lan quyết định buông tha cho anh. Cô lấy ngón tay vẽ vòng vòng ở trên ngực anh vừa khiêu khích, vừa cười nịnh nọt: “Anh quả là người tốt. Nhưng với địa vị của anh, làm sao có thể có một đứa con do gái đứng đường sinh ra chứ? Không bằng chúng ta thương lượng một chút, anh cho tôi một ít tiền coi như là phí nuôi dạy để bỏ trách nhiệm làm