The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Gái Gọi

Nhật Ký Gái Gọi

Tác giả: Hắc Nhan

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 134264

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/264 lượt.

o lại đẻ ra loại nghiệt tử như mày... Tại sao tao lại nuôi một đứa con gái không biết xấu hổ như mày…”
“Thể diện của cả nhà đều bị chị làm mất hết.” Không dám tiếp tục trêu chọc Lâm Tu Kiều, Ngô Quế Anh đem tất cả tức giận trút lên người Ngô Quế Lan, “Sau khi biết được chị làm việc này, mẹ tức giận đến ngã bệnh liệt giường, đến lúc tôi lên đây vẫn chưa dậy được. Mẹ muốn tôi hỏi chị xem, đứa con gái kiên cường mạnh mẽ của bà đi đâu mất rồi? Tại sao lại tự chà đạp mình như thế?”
“Mẹ kiếp, ai sinh ra mà muốn làm gái đứng đường?” Từ lúc gặp mặt, không có lấy một câu hỏi han ân cần, đến lúc này lại miệt thị cô như thế, tính tình Ngô Quế Lan vốn không lấy gì làm nhu mì, nghĩ đến mẹ vẫn còn nằm trên giường, trong lòng vừa giận lại vừa đau, ngoài miệng lại càng thêm bất cần, “Con ranh chết tiệt, mày đừng có không phân biệt lớn nhỏ ở đây mà miệt thị chị mày. Mày cho là mày đi học thì thanh cao lắm hả? Không phải mày đi học bằng tiền chị mày bán thân sao... Đi, mày có tài thì tự kiếm tiền mà trang trải học phí đi!”
Một Ngô Quế Anh không bao giờ tranh chấp với người khác, một khi muốn cãi nhau, thì làm sao có thể là đối thủ của Ngô Quế Lan, lập tức nước mắt đã trào ra, “Được, nếu tôi không dùng tiền của chị, sau này chị cũng đừng đến gặp tôi.” Bỏ lại sau lưng những lời tuyệt tình, cô ta xoay người lại dìu cha mình, “Ba, chúng ta đi thôi. Ba còn có con và các em. Cứ coi như ba chưa từng sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ kia.”
“Đúng vậy, đã chết, coi như đã chết...” Ông Ngô run rẩy đứng lên, nước mắt già nua trào ra từng đợt, không ngoảnh mặt lại nhìn Ngô QuếLan dù chỉ một lần.
“Đi đi, đi đi, chỗ của tôi bẩn lắm, không cẩnthận làm ô uế hai vị!” Nhìn hai người kia bỏ đi không thèm quay đầu lại, mắt Ngô Quế Lan đã ướt nhòe nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh miệng.
Cô thật là, không bao giờ học được dịu dàng. Bao nhiêu năm phải lá mặt lá trái với người đời đã quen, đến giờ đối diện với người nhà cũng không sao nói được những câu thật lòng. Bây giờ không còn phải sợ hãi phải giấu giếm nữa, nhưng thái độ của những người thân yêu đó là thế. Vậy mấy năm nay, cô sống cuộc sống nhục nhã như vậy để đổi lấy cái gì?
Quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tu Kiều không biết đã ngồi xuống ghế từ lúc nào, cô nhanh chóng đưa tay lau đi một giọt nước mắt đang lăn xuống, mặt đỏ bừng lên.
“Anh xem tấu hài đã đủ chưa?” Cô nghiến răng nói.
Lâm Tu Kiều nhếch khóe môi rất đẹp, “Cũng tạm đủ.” Dừng một lát mới nói tiếp, “Người nhà cô hình như không chấp nhận được cô làm việc này rồi.” Câu này nói ra dường như cố ý chọc giận người đối diện vậy.
“Mẹ... cũng không liên quan đến anh.” Suýt nữa Ngô Quế Lan không kìm chế được chửi ầm lên lại nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi của anh mà kịp thời dừng lại, lạnh lùng trả lời một câu, sau đó lấy di động trên người ra bấm số, đi ra ngoài cửa gọi điện.
Lâm Tu Kiều tò mò đi phía sau xem cô làm gì.
“Vĩ à?” Nghe đến hai chữ này, sắc mặt anhlập tức thay đổi.
“...Ba em và bé Anh đến đây, anh có thể thay em chăm sóc bọn họ không?
“Vâng... Họ biết rồi... Cũng không có gì, chỉ nổi nóng. Đợi một thời gian nữa em sẽ nói rõ với họ.”
“...Anh gọi điện cho bé Anh đi. Làm phiền anh rồi.”
Cúp máy, Ngô Quế Lan quay đầu, đối diện với ánh mắt không lấy gì làm vui vẻ của Lâm Tu Kiều. “Tôi bảo...’’ Cô thở dài, không muốn tranh chấp với anh, “Anh Lâm, có lẽ anh không nên qua lại đây nhiều. Chỗ tôi cũng không phải nơi tốt đẹp gì, anh không sợ bị người khác cười sao?”
“Đây là việc của tôi, không liên quan đến cô.” Lâm Tu Kiều cười nửa miệng, dửng dưng nói. Có chuyện xảy ra, người đầu tiên cô nghĩ đến là người đàn ông tên Trương Vĩ kia. Mà anh bây giờ đang ở ngay trước mặt cô, cô lại tìm mọi cách để thoát khỏi anh, thế nghĩa là sao?
Ngô Quế Lan ngạc nhiên, sau đó cụp mắt cười khổ, “Đúng, chúng ta chẳng liên quan gì, mong anh đi cho... Lúc về nhờ anh tiện tay đóng cửa lại giúp.” Nói xong, cũng không để ý đến anh, cô lập tức đi vào chiếc giường phía trong nằm. Những tủi nhục đau đớn mấy năm rồi phải gánh chịu lập tức dội lại, làm cho cô gần như không thở nổi, làm sao còn tâm trạng giằng co với anh.
Bình sinh lần đầu bị người khác bỏ qua như vậy, Lâm Tu Kiều tự ái, suýt nữa cứ thế bỏ đi.Nhưng đôi chân anh giống như tự có ý thức, lại vẫn theo sau cô. Im lặng dừng ở bên giường, anh nhíu mày nhìn cô gái làm cho tất cả mọi thứ của anh đều thoát ly quỹ đạo kia.
Cô nằm nghiêng một bên, bi thương từ đôi chân mày, từ bóng đổ nơi quầng mắt nhàn nhạt tỏa ra khiến người ta chua xót. Cô mím môi, nhưng cũng không hề rơi nước mắt.
Sao có thể quật cường như thế? Anh thở dài, từ sâu tận đáy lòng bỗng trở nên mềm mại vôcùng, nhịn không được đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, cuối cùng ngón tay dừng ở đôi lông màyđang nhíu chặt.
Ngô Quế Lan đột nhiên mở to mắt ngồi dậy, như một người chết đuối vớ được cọc, khát khao cầm lấy tay anh, “Anh có muốn em không?”
Lâm Tu Kiều sững người.
“Anh cùng với em đi, xin anh.” Dường như sợ anh cự tuyệt, cô buồn bã nức nở khẩn cầu, “Em không bị bệnh, thật, hàng tháng em đều k