XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Lấy Chồng

Nhật Ký Lấy Chồng

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 1341318

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1318 lượt.

c nhìn thấy Ngưu Chấn Thanh từ trong xe bước ra, ngửa đầu nhìn lên.
Căn hộ của Tiền Đa Đa nằm trên tầng chín, đứng xa như vậy, nhìn Ngưu Chấn Thanh rất nhỏ bé, không biết anh ta đã nhìn thấy gì, cứ đứng yên như thế không nhúc nhích.
Y Y cũng không cử động, Tiền Đa Đa không biết phải nói gì, hồi lâu mới đột nhiên nghe thấy cô ấy hỏi mình: “Đa Đa, tớ có nên xuống không?”.
Cô biết trả lời thế nào đây? Tiền Đa Đa im lặng mấy giây.
Y Y không nhìn cô, vẫn nhìn chằm chằm vào Ngưu Chấn Thanh dưới đất, bđột nhiên nước mắt trào ra, giọng run rẩy, “Cậu bảo tớ nên xuống đó bằng cách nào?”.
Giật thót mình vì sợ, Tiền Đa Đa túm chặt tay bạn, “Y Y, cậu đừng có nghĩ linh tinh”.
Cô ấy không trả lời, Ngưu Chấn Thanh dưới đất bắt đầu di chuyển, đi vào tòa nhà, cuối cùng Y Y đã thu ánh mắt về nhìn Đa Đa, chậm rãi lấy mu bàn tay lau nước mắt, động tác rất trẻ ccon, dường như quay về thời còn nhỏ.
Lau nước mắt xong cô ấy lại cười, nét mặt trấn tĩnh trở lại như có phép lạ, rút bàn tay đang bị Tiền Đa Đa nắm chặt ra, bước ra cửa.
“Y Y, cậu...”. Quá sợ hãi, Tiền Đa Đa cũng bước ra theo.
Cô ấy đã bước đến bên khung cửa, lúc đi qua ghế sofa còn không quên xách túi xách của mình, đặt tay lên tay cầm trên cửa, “Cảm ơn cậu, Đa Đa. Tớ đã biết phải làm gì rồi”.
Định hỏi cô ấy “Thế cậu định làm gì”, Đa Đa chưa kịp nói gì, cửa đã bị cô ấy kéo ra, lúc Y Y bước ra ngoài, bóng cô ấy rất quả quyết. Cửa thang máy bật mở, đèn sáng rực, dưới ánh đèn Y Y như một bức tượng được đúc bằng tuyết, mắt trân trân nhìn cửa thang máy khép vào, số tầng nhấp nháy và chạy xuống dưới.
Lần đầu tiên bị con số màu đỏ nhấp nháy đó làm nhức mắt, Tiền Đa Đa quay vào phòng, sau đó lại chạy ra ban công.
Tầng chín, màn đêm tối mịt, tầm nhìn của cô mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy Y Y đang cùng với Ngưu Chấn Thanh đi về phía ô tô. Lúc lên xe, Ngưu Chấn Thanh mở cửa, cô ấy dừng lại một lát, cuối cùng cúi đầu ngồi lên xe.
Chưa bao giờ cô cảm thấy rã rời như lúc này, dường như có một xô nước lạnh dội từ trên đầu xuống, răng Tiền Đa Đa run lập cập, không làm được gì nữa, mắt trân trân nhìn chiếc xe màu đen đó biến mất ngoài cổng khu nhà. Đôi vai cô chùng xuống, dần dần nhắm mắt lại.






Rơi xuống giếng sâu, tôi gào thét thất thanh, chờ đợi sự cứubviện... Trời tối rồi, chán nản cúi đầu, mới phát hiện ra mặt nước tràn ngập ánh sao lấp lánh, tôi luôn gặp được niềm vui bất ngờ tuyệt vời nhất trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất.
Trích trong Nghe Jimmy hát
**************************
Đêm nay Tiền Đa Đa ngồi một mình trên ban công rất lâu, khi quay vào giường đầu đau như búa bổ, người nặng trĩu. Nửa đêm Hứa Phi gọi điện thoại đến, cô chưa hề chợp mắt, điện thoại vừa đổ chuông bèn nhấc máy, nhưng giọng khàn đặc, nói “a lô” mà không thốt ra thành tiếng.
“Đa Đa?”.
Chỉ còn mấy ngày cuối cùng này thôi, thành bại đều phụ thuộc vào lần ra tay này, anh không thể ra về vào lúc này. Đứng cách xa cô hơn nghìn kilomet, anh lại không có đôi cánh, dù thế nào cũng không thể cả đi và về chỉ hết một đêm.
Anh rất nhớ cô, mấy ngày qua dù bận rộn đến đâu, trước mắt thỉnh thoảng lại hiện ra hình ảnh cô nhìn mình cười, vẻ làm nũng như trẻ con, lúc lo lắng mày hơi cau lại. Khát khao được có cô ở bên anh, ý nghĩ này dày vò anh liên hồi.
Cô cũng như vậy ư? Nhớ nhung một người, không thể làm chủ được mình, trong đầu suốt ngày suốt đêm chỉ có hình ảnh của đối phương.
Điện thoại lại đổ chuông, anh nhìn số, lập tức nhấc máy, đầu bên kia là Trương Thiên, “Kết quả có rồi, các cậu vẫn chưa ký chứ?”.
Trong điện thoại Hứa Phi nói sẽ về sớm, đến ngày hôm sau lại bặt vô âm tín. Lịch làm việc của Tiền Đa Đa dày đặc, 1ại đau đầu, về đến nhà đã là nửa đêm, cứ cảm thấy có điều gì bất thường, cô liền gọi điện thoại cho anh.
Đầu bên kia tắt máy, sau khi gọi hai lần cô đành bỏ cuộc, nằm vật xuống giường nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau Tiền Đa Đa tỉnh dậy rất khó khăn, người đau ê ẩm, giống như bị chiếc xe lu lăn qua lăn lại hàng nghìn lần. Lúc ngồi dậy các khớp đều kêu răng rắc, nhưng nghĩ đến công việc đang chất cao như núi, cô hít một hơi thật sâu, nghiến răng bước xuống giường.
Trong gương nhìn thấy mình mặt mày tiều tụy, vỗ nước lạnh lên mặt, Tiền Đa Đa thấy khinh bỉ mình - chưa đến mức thất tình, ly hôn mà đã vô tích sự như thế này!
Vì thực sự rất khó có thể ôm bộ mặt này đi gặp mọi người, lúc đánh phấn nền cô đã bỏ ra khá nhiều thời gian, dù sao cũng phải che đi vẻ hốc hác của mình hôm nay. Mất quá nhiều thời gian đứng trước gương, đi làm thành ra vội, cô lao đến công ty, lúc đỗ xe, thầm thấy may trên đường mình không tông vào đâu.
Lúc bước vào khối thị trường cô cảm thấy bầu không khí rất lạ, ngay cả Tiểu Lãm khi cười chào cô cũng rất miễn cưỡng, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ còn biết cười đáp lại.
Sau khi bước vào phòng làm việc, điện thoại nội bộ lập tức đổ chuông, nhấc máy lên, là giọng Lý Vệ Lập, giọng nói khác hẳn với ngày thường, vô cùng nghiêm túc, “Giám đốc T