
Nếu Anh Là Giọt Lệ Nơi Đáy Mắt Em
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341319
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1319 lượt.
iền, cô có thể đến phòng làm việc của tôi ngay được không?”.
Đứng trong thang máy cô hít thở thật sâu, ngẫm đi ngẫm lại những công việc mà mình đã ;àm trong thời gian gần đây, tự cảm thấy không có gì sai sót, nhưng thực sự lại không thể giải thích tại sao sếp lại cho gọi mình, cô cau mày lại.
Phòng của phó tổng giám đốc nằm ở tầng ba mươi, trong thang máy ngoài cô ra không có ai khác, thang máy chạy thẳng lên trên, không hề dừng lại, ảo giác thế giới này đột nhiên chỉ còn lại mỗi mình cô. Lúc thang máy mở ra, cô liền bước ra.
Gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng của Lý Vệ Lập: “Vào đi”.
Cửa chỉ khép hờ, cô đẩy cửa bước vào, bên trong không chỉ có một mình Lý Vệ Lập, mà còn có một khuôn mặt quen thuộc khác đang ngồi trước bàn của Lý Vệ Lập cau mày. Là Carlos, gần đây ông toàn bay sang làm việc với hội đồng quản trị ở Luân Đôn, giờ đột nhiên quay về trụ sở chính ở châu Á Thái Bình Dương, lại triệu kiến riêng mình ở phòng làm việc của Lý Vệ Lập, Tiền Đa Đa lập tức cảm thấy có gì bất ổn, tim đập thình thịch.
Nhưng người đã lên đến đây, sự việc đã đến nước này, không còn lối nào để tiến thoái nữa, cô trấn tĩnh trở lại, cất tiếng chào: “Willie, em đến rồi. Carlos, lâu lắm rồi không gặp”.
“Dora, lâu lắm rồi không gặp”. Carlos ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt vẫn rất ghiêm túc.
“Cảm ơn. Xin hỏi, hôm nay cho gọi em lên đây có vấn đề gì muốn hỏi em ư ?”. Không thể đoán được ý đồ của họ, cô liền đi thẳng vào vấn đề.
“Willie, anh ra ngoài một lát, tôi muốn nói chuyện riêng với Dora”. Câu đầu tiên của ông không phải nói với cô.
Lý Vệ Lập đi lướt qua cô, lúc đi ngang qua nhìn cô một cái, nét mặt rất đắc ý.
Tại sao khuôn mặt một người lại có thể thiên biến vạn hóa đến vậy, Tiền Đa Đa không nói gì.
“Dora, mời cô ngồi”. Trước bàn làm việc có ghế dùng để hội đàm, Tiền Đa Đa bước đến ngồi xuống, nhìn Carlos không nói gì.
“Dora, dự án thu mua Hòa Điền gần đây gặp một số rắc rối, cô có nghe nói không?”.
“Liên quan đến vấn đề độc quyền thị trường ư? Tôi có được nghe nói một chút”. Sự việc này mọi người trong công ty đều biết, mặc dù như vậy, Tiền Đa Đa vẫn cân nhắc câu chữ của mình.
“Ngoài cái đó ra còn gì nữa không?”.
Carlos chưa đến năm mươi tuổi, được ngồi lên ghế tổng giám đốc khu vực châu Á giữa bao gió tanh mưa máu, đương nhiên phải là một nhân vật rất có thủ đoạn. Lần trước ăn cơm cùng với ông ta ở Hồng Kông, Tiền Đa Đa đã có cảm nhận rằng tính cách của ông ta rất kín đáo, lần này nói chuyện trực tiếp với ông ta, ông ta hỏi rất ngắn gọn, nhưng lại lập lờ. Cô cảm thấy vô cùng ức chế, không biết ý đồ của ông ta là gì, bất giác đôi vai Tiền Đa Đa căng lên về phía sau, người cảm thấy cứng đờ.
Nghĩ một lát, cô chậm rãi nói: “Ông nói là tin đồn M&C muốn cạnh tranh với chúng ta để thu mua Hòa Điền ư?”.
“Trước ngày hôm nay, đây đích thực là tin đồn, nhưng chúng tôi vừa nhận được nguồn tin chính xác, M&C đã chính thức đệ đơn lên bộ thương mại, muốn cạnh tranh thu mua, chính vì thế giờ đây đã không còn là tin đồn nữa, mà là sự thật rồi”.
Tiền Đa Đa giật mình, “Nhưng chúng ta và Hòa Điền đã thảo luận sơ bộ về phương án thu mua rồi mà, vụ thu mua có quy mô như thế này cần phải có sự chuẩn bị và kế hoạch trong thời gian dài, về phương diện này M&C không thể đuổi kịp chúng ta. M&C đệ đơn lên bộ thương mại đột xuất như thế này, rất có thể chỉ là muốn tranh thủ thời gian”.
“Nói rất khá”. Carlos gật đầu, nhưng ánh mắt không lộ ra vẻ tán thưởng, “Còn có một giả thiết khác, nếu nói họ lấy được cả bộ phương án của chúng ta, thậm chí bao gồm 1ả chênh lệch giá và giá cơ bản, thì dựa trên cơ sở này tiếp xúc với Hòa Điền sẽ nắm chắc phần thắng, không cần phải tranh thủ thời gian gì nữa”.
Mặc dù là người Pháp, nhưng Carlos nói tiếng Anh rất tốt, phát âm rõ, nói không nhanh, nhưng Tiền Đa Đa nghe lại thấy rất khó hiểu. Ngẫm đi ngẫm lại mấy câu này trong đầu một fhồi lâu, cuối cùng đáy mắt cô lộ rõ vẻ ngần ngừ, “Ý ông là có người trong nội bộ đã để lộ phương án của chúng ta ư?”.
“Cô cũng có cảm giác này sao?”. Nét mặt ông ta vô cảm sau đó đẩy một công văn ra trước mặt cô.
Đón lấy một cách bị động và mở ra, vừa xem một chút, Tiền Đa Đa ngẩng ngay đầu lên nhìn Carlos. Tài liệu này rất quen thuộc với cô, chính là lá thư diễn tả ý định của M&C mà cô đã nhận được trước đó. Giật mình, lúc mở ra lần nữa giọng cô khô khốc, “Tại sao cái này lại...”.
“Dora, được M&C ngắm trúng, trước hết tôi muốn khẳng định năng lực của cô”, ông ta đứng dậy nhìn cô nói, đôi mắt màu xanh lam như một lưỡi dao sắc lạnh, “Nhưng nếu cái này là dùng việc bán rẻ lợi ích của công ty để đổi lấy thì công ty sẽ yêu cầu cô phải gánh vác trách nhiệm tương ứng”.
Ngón tay cô không kìm chế được bóp chặt8lại, tờ giấy phẳng phiu trở nên nhàu nát, những chữ cái màu đen đó nhảy múa trước mặt. Sợ mình mở miệng sẽ nói ra những điều khiến mình phải hối hận, Tiền Đa Đa nghiến chặt răng, im lặng một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, giọng chậm rãi, “Carlos, đúng là M&C đã thông qua công ty săn đầu người và liên hệ với tôi, nhưng tôi đã từ chối