
Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 1341345
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1345 lượt.
nào? Hấp dẫn hấp dẫn quá, mọi người đều rất trông chờ.
Không ngờ Hứa Phi không nói gì thêm, anh đặt công văn vào tay Chính Giang, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó mỉm cười, “Mọi người chuẩn bị cho cuộc họp buổi sáng hàng tuần nhé. Trưởng phòng Tiền, mời vào”.
Cửa phòng giám đốc điều hành bị đẩy ra, nụ cười trên môi Hứa Phi vẫn còn đó, Tiền Đa Đa theo anh đi vào, không hề do dự.
Trục cửa rất trơn, liền đóng lại ngay, chặn lại ánh mắt của tất cả mọi người.
Thất vọng, mọi người lặng lẽ than thầm.
Chân Hứa Phi dài, chỉ mấy bước là đã bước đến sau bàn làm việc, cũng không ngồi xuống, đứng nói với cô: “Có chuyện gì cần nói với tôi vậy? À, hôm đó em về nhà có thuận lợi không?”.
Anh ta còn dám hỏi! Cô lấy hết can đảm bước đến đối diện với Hứa Phi, “Giám đốc Hứa, chuyện tối hôm thứ sáu, xin hãy cam đoan là không để người thứ ba biết”.
Đợi rất lâu không có câu trả lời, anh nhìn cô không nói gì.
Tiền Đa Đa nghiêng người về phía trước biểu thị thái độ kiên quyết của mình, bụng dưới áp sát vào thành bàn cứng ngắc. Hai người đứng gần nhau quá, chưa nói gì, Tiền Đa Đa bắt đầu có ảo giác, trước mắt lại xuất hiện hình ảnh hai đôi môi siết chặt lấy nhau, bên tai còn vang lên tiếng thở gấp gáp. Làm sao đây? Cô không thể đứng quá gần người đàn ông này, cơ thể sẽ có phản ứng, tim đập thình thịch.
Nhục nhã quá! Cô lấy móng tay của bàn tay trái bấm vào mu bàn tay phải của mình dưới thành bàn, cảm giác đau đớn ập tới, giọng cô gằn hơn: “Giám đốc Hứa?”.
Lúc đầu anh có rất nhiều điều muốn nói, lúc đầu anh muốn tìm một thời gian thích hợp để nói chuyện riêng với cô, muốn giải thích sự việc ngày hôm đó, muốn hỏi cô sau khi tỉnh rượu cảm giác thế nào, còn muốn nói rằng mặc dù sau khi uống say cô có phần sơ suất, nhưng anh hiểu được điều đó.
Nhưng giọng cô lạnh lùng, cứng rắn, dường như muốn truyền đạt một thông điệp rằng, nếu anh không hứa, cô sẽ lập tức tố cáo anh tội quấy rối tình dục.
Ánh mắt anh lướt qua mặt cô, rồi lại lướt qua quai hàm có phần căng cứng của cô, vẻ mặt Tiền Đa Đa nghiêm túc, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.
Cũng chỉ là có nhiều hơn người khác bốn bức tường và một dãy cửa sổ, có thêm mấy ngăn tủ, rộng hơn hai mươi mét vuông mà thôi, đặc biệt là người đàn ông đang ngồi trong đó, cô không buồn nhìn chút nào.
Lúc đi qua bàn Tiểu Lãm, cô ấy khẽ làm động tác cổ vũ cô. Tiền Đa Đa lấy lại tinh thần mỉm cười, sau đó bước nhanh hơn về bàn làm việc của mình.
Được rồi, không cần phải dối trá nữa. Thời gian đầu mới vào công ty, cô cũng giống như Tiểu Lãm, chỉ có một chiếc bàn làm việc có vách ngăn giống như mọi người, mỗi lần nhìn thấy sếp mình đi ra, không phải đều ngưỡng mộ thầm nắm chặt tay đó sao?
Sau đó ngoi lên được vị trí này thì biết rằng, so với không gian chật hẹp ba đến năm mét vuông, phòng làm việc của giám đốc điều hành hoàn toàn khác, chính vì thế ai chẳng muốn leo cao? Leo lên cao sẽ không bị người khác giẫm, cứ ở mãi dưới đáy sẽ cảm thấy vô cùng ức chế.
Nghĩ nhiều không có lợi. Tiền Đa Đa tinh thần phấn chấn mở máy tính, trong hòm thư có email gửi cho cả khối thị trường, là thư của Hứa Phi gửi cho tất cả mọi người Lá thư hỏi thăm công khai của giám đốc điều hành mới rất nhiệt tình nhưng lại không kém phần hài hước, phía dưới còn công bố số điện thoại liên lạc của anh.
Cảm giác tức giận đó vẫn còn, đưa tay ra định xóa đi, nhưng sau khi nắm vào con chuột lại dần dần bình tĩnh trở lại.
Tiền Đa Đa, ngươi đang nghĩ gì vậy?
Chỉ là một lần say rượu, lẽ nào sẽ từ bỏ tất cả thật sao, đến chỗ khác bắt đầu lại từ đầu ư?
Cũng không phải là không thể, nhưng các ngành các nghề, làm đến một mức độ nhất định mới được như thế này, ở đâu không thế? Hơn nữa lúc này bỏ đi, ai cũng sẽ tưởng rằng cô không chấp nhận vị sếp mới được đặc cách này, chính vì thế mới phẫn nộ từ chức. Tiếng tăm này lan truyền ra ngoài, sau này cô còn sống được nữa không?
Chấp nhận thực tế đi. Tiền Đa Đa thu ngón tay về, nghĩ một lát, lại rút điện thoại di động từ trong túi ra, bấm mạnh từng con số lưu vào máy mình.
Công việc là công việc, kể cả sếp là một con lợn, cô cũng sẽ không từ bỏ. Tiền Đa Đa kiên trì được đến ngày hôm nay, chưa bao giờ dựa vào vận may.
“Sếp ơi, họp rồi”. Giọng trợ lý Tiểu Lãm vang lên.
“Ừ”. Tiền Đa Đa đáp lại một tiếng, bấm phím lưu số rồi đứng dậy đi ra.
Tất cả mọi người lục tục kéo vào phòng họp, ngồi xuống. Từ lúc nãy sau khi vào khối thị trường, Tiền Đa bận rộn đối phó với Hứa Phi, không để ý đến cách ăn mặc của các đồng nghiệp nữ khác, hiện giờ nhìn ở cự ly gần, cô mới thấy giật mình.
Mặc dù là mùa đông, nhưng hôm nay tất cả các nữ đồng nghiệp chưa chồng đều ăn mặc rất bắt mắt, trẻ trung. Cô bạn đồng nghiệp mới ngồi bên cạnh cô là khoa trương nhất, bên trong chiếc áo vest bẻ cổ màu trắng có mặc gì hay không? Ngồi ở vị trí của cô gần như quan sát được toàn bộ.
Ánh mắt liếc vào chỗ ngồi vẫn đang để trống đó, Tiền Đa Đa chợt hiểu ra vấn đề, sau đó vội giả vờ cúi đầu dụi mắt giấu