
Tác giả: Superpanda
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 134819
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/819 lượt.
ngại lắm.
Gả cho anh…sao?
Quả nhiên đây là sự hấp dẫn quá lớn, cô thật sự không có cách nào từ chối.
Nếu không, lần sau phải chờ đến bao lâu?
Mỗi ngày cô sẽ ngóng trông, giống như một oán phụ, chờ đối phương nói muốn kết hôn với mình.
Sau đó rốt cuộc tới ngày đó, cô sẽ gật đầu đồng ý như con gà mổ thóc. Cuối cùng kết quả vẫn giống nhau, chính mình phải chịu tra tấn.
Vậy tại sao còn muốn đi một vòng lớn? Hai người cũng chẳng vui vẻ.
Vương Vượng Vượng lười biếng, tưởng tượng đến quá trình yêu đương dài dòng kia, cô cảm thấy mệt mỏi quá đi thôi.
Cho nên, giảm bớt đi!
Lại nghĩ một chút, cô cầm lấy một chiếc nhẫn khác trong hộp, hít thở thật sâu, trong lòng cổ vũ bản thân, cô cúi đầu, nhẹ nhàng cầm tay Chung Thanh Văn qua, đầu ngón tay hơi run run, phí một hồi lâu, cô rốt cuộc đeo vào cho anh.
Cô tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu lên.
Bàn tay chạm vào nơi ấy, giống như là bốc cháy.
Trong quá trình này, cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp anh.
Ở trong văn phòng lụp xụp của công ty giúp việc, sự tồn tại của anh rất rõ rệt.
Đang lúc giữa trưa.
Nhân viên công ty giới thiệu cô cho anh.
Sau khi hỏi một đống vấn đề thì anh nói gì tiếp nhỉ?
Đúng rồi ——
“Thì chọn cô thôi, đi theo tôi.”
Ngoại truyện
Tháng sáu là mùa chia tay.
Vương Vượng Vượng đã thuận lợi hoàn thành bảo vệ luận văn, lễ tốt nghiệp của khoa xã hội học tại đại học T chính thức bắt đầu.
Vương Vượng Vượng mặc áo thạc sĩ, đi theo mọi người đi vào hội trường.
Bên trong người đông nghìn nghịt, mọi người xô đẩy lẫn nhau, máy chụp ảnh nhấp nháy liên tục.
Mỗi người đều mang theo máy chụp ảnh, chỉ cần thấy người quen biết thì sẽ kéo lại chụp hình chung.
Qua một hồi lâu, viện trưởng lên bục phát biểu.
Nội dung lại rất cảm động, ông ấy bảo sinh viên ghi nhớ tình yêu vĩ đại chính là sự lặng lẽ, cư xử làm việc đường đường chính chính, các sinh viên đều khó nén thương cảm, một vài nữ sinh lén khóc lóc.
Sau đó là trao tặng học vị.
Vương Vượng Vượng lên bục trước tiên, bởi vì bài luận văn của cô được đánh giá là luận văn xuất sắc của trường.
Viện trưởng đưa giấy chứng nhận cho cô, chuyển tua cờ trên mũ cô từ bên phải sang bên trái, rồi bắt tay với cô. Vương Vượng Vượng bước xuống bục, mở giấy chứng nhận ra nhìn, cô phát hiện chỉ là một cái vỏ da, bên trong rỗng tuếch, lúc này cô mới nhớ tới lớp trưởng từng nói sau này sẽ phát lại, hiện tại chỉ là làm ra dáng.
Sau khi kết thúc, mọi người cùng nhau ra ngoài chụp ảnh chung.
Tiếp theo Vương Vượng Vượng và các bạn đi khắp nơi chụp ảnh.
Đi tới cửa khoa, Vương Vượng Vượng nhìn thấy một người.
“…Chung Thanh Văn?”
Người đàn ông phía dưới bậc thềm ngẩng đầu lên.
Anh ôm một bó hoa lớn trong ngực, xinh đẹp tươi mới.
“…” Cô ngây ngẩn cả người.
Đối phương nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng.
“Anh, anh không phải đang đi làm sao?”
Chung Thanh Văn nói: “Hôm nay là lễ tốt nghiệp của em.”
Cô vội vàng chạy tới, nhảy xuống bậc thềm, Chung Thanh Văn ôm lấy cô.
“Chúc mừng em tốt nghiệp.” Anh nói rồi tặng hoa cho cô.
Còn có một con cún nhỏ nhồi bông.
Vương Vượng Vượng rất thích đồ chơi hình cún.
Cô nói sở dĩ mình tên là Vương Vượng Vượng, chính là vì sinh ra khi Ngũ Hành* thiếu cẩu.
Ngũ Hành: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ
Cô vươn tay nâng niu thú nhồi bông trong tay.
“Vượng Vượng…” Mấy bạn học đều đi lên vây quanh, nhìn Chung Thanh Văn chằm chằm, “Ai vậy?”
Cô đáp: “Người hầu của trẫm.”
Chung Thanh Văn liếc cô một cái.
Kỳ thật cô nói cũng chẳng sai.
Hiện tại địa vị của hai người bọn họ đã hoàn toàn đảo ngược.
Hồi trước, thời làm cô giúp việc, Vương Vượng Vượng phải làm trâu làm ngựa, cô luôn cảm thấy một cọng hành không rửa sạch, Chung Thanh Văn sẽ quơ lấy nó mà đánh cô.
Mỗi ngày cô đều sợ muốn chết.
Hiện tại thì sao, chủ yếu đều là anh chàng kia phụ trách cơm nước.
Cô thỉnh thoảng sẽ chỉ huy: “Em mua tôm đặt trong tủ lạnh, lát nữa anh hãy xào ăn!”
Đôi khi cô đang viết luận văn, anh sẽ rửa sạch trái cây rồi đưa vào phòng, còn có sữa đậu nành hoặc là sữa bò ấm áp.
Cô giống như là đại gia vậy.
Có một cảm giác “nông nô đổi đời làm chủ nhân” vô cùng tốt đẹp!
“Đây là bạn trai cậu ư?” Có một người bạn biết chuyện cô yêu đương.
“Ờ…”
“Nhìn thế nào cũng thấy quen mắt…”
“Ha ha…”
“Cho nên đây là quà tặng của việc viết luận văn sao?”
“Phải…”
“Quà tặng do vị thần học tập ban cho ư?”
“Đúng…”
Bên cạnh có người hỏi: “Sao lại thế này sao lại thế này?”
Nữ sinh kia liền giải thích: “Là thế này, không phải Vượng Vượng đóng giả người giúp việc sao? Đây chính là chủ nhà của cậu ấy.”
“…!” Những người khác nhìn khuôn mặt Chung Thanh Văn, cảm xúc vô tận, “Sao mình không học theo chứ…”
“Đúng rồi.” Có người đề nghị, “Vượng Vượng, hai người nên cầm luận văn chụp ảnh chung.”
“…Đúng ha.”
Cô quay về ký túc xá cầm cuốn luận văn, rồi lại kéo Chung Thanh Văn đi tới cửa khoa.
Sau đó ngay dưới hàng chữ to “Khoa xã hội học”, hai người cười rạng rỡ.
Mấy người bạn học nhớ lại