Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ

Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ

Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134934

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/934 lượt.

tăng lên, cuối cùng khi đạt đến giới hạn thì Tiểu Dạ lại là người phải hứng chịu.
Vào một ngày tươi đẹp của mùa xuân, Lâm Nha đang nấu cơm trong bếp, Tiểu Dạ thì đang chơi đồ chơi trong phòng khách, mọi chuyện có vẻ diễn ra vẫn như bình thường. Lâm Nha dồn tức giận vào việc thái cà rốt, trong lòng vô cùng tức giận, An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ thật đáng giận, cái gì mà muốn bồi thường cho cô chứ? Kết quả thì biến cô trở thành người trông trẻ miễn phí cho bọn họ.
Choang ————
Tiếng cốc rơi xuống đất vang lên trong phòng khách, Lâm Nha vội vàng từ bếp chạy ra nhìn thấy Tiểu Dạ đang đứng lúng ta lúng túng không biết phải làm gì. Dưới chân Tiểu Dạ là những mảnh vụn của cốc nước, cơn tức giận trong lòng Lâm Nha bùng cháy, vừa nhìn thấy mặt Tiểu Dạ, Lâm Nha lại nhớ đến những tủi nhục mà cô phải hứng chịu. Cơn tức giận lấn áp lý trí, Lâm Nha đi đến trước mặt Tiểu Dạ, bế cậu lên.
Bốp —— bốp —— bốp ——
Bàn tay Lâm Nha ra sức đánh lên mông Tiểu Dạ, toàn bộ tức giận phát tiết lên người Tiểu Dạ, Lâm Nha không biết mình ra tay mạnh thế nào, chỉ biết lòng bàn tay bắt đầu cảm thấy rát rát. Mà lúc này Tiểu Dạ vô cùng hoảng sợ, từ bé đến giờ cậu chưa từng bị ai đánh như vậy, mãi cậu mới cảm thấy đau đớn, bắt đầu gào khóc.
"Mày khóc hả? Tao đánh chết mày bây giờ ————"
Sự tức giận đã che mất lý trí, tay Lâm Nha vẫn tiếp tục đánh lên mông Tiểu Dạ, ánh mắt hung ác nhìn Tiểu Dạ. Tiểu Dạ đang khóc nhưng bị ánh mắt của Lâm Nha làm cho cậu càng sợ hãi nên lập tức im lặng, chỉ dám ấm ức trong lòng không dám kêu lên, nước mắt cũng không kìm nén nổi mà chảy ra như vỡ đê, bộ dạng lúc này của Tiểu Dạ vô cùng đáng thương nhìn Lâm Nha.
"Nói cho mày biết, tao chịu mày đủ rồi, mày nghĩ mày là ai hả? Mày chẳng là cái thá gì, sớm muộn gì tao cũng lột da mày để mày biết thế nào là đau đớn nha. Tao hận mày vô cùng, vừa nhìn mặt mày thôi tao đã căm hận mày rồi, cả mày và cha mày nữa đầu là thứ chẳng ra gì, một ngày nào đó tao sẽ xử lý cả hai ————"
Lâm Nha vừa đánh Tiểu Dạ, vừa mắng chửi cậu nhóc. Tiểu Dạ đáng thương chưa bao giờ bị đối xử như vậy, những lời mắng chửi của Lâm Nha cậu cũng không hiểu hết, chỉ có thể để nước mắt chảy ra mà không dám kêu ca một tiếng nào. Người dì này trong nháy mắt đã thay đổi đáng sợ như vậy làm Tiểu Dạ càng cảm thấy sợ hãi.
Lâm Nha đánh cũng đã tay rồi, mắng cũng sướng mồm rồi nên cuối cùng cũng dừng tay lại, ngồi xuống ghế thở. Lâm Nha kéo Tiểu Dạ còn đang đứng khóc thầm một bên lại, kéo quần cậu xuống, trên làn da trắng nõn là dấu tay màu đỏ và tím do tụ máu mà thành. Trong lòng Lâm Nha cảm thấy hơi lo lắng, nếu mà Tiểu Yêu nhìn thấy cái này thì cô tiêu đời mất.






Lâm Nha ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn thẳng vào An Niệm Dạ đang đứng một bên không dám cử động, trong lòng cô cũng cảm thấy hơi hơi buồn. Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể để cho An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ biết được, nếu không thì kế hoạch trả thù của cô sẽ tan tành mất. Trên gương mặt trẻ con của Tiểu Dạ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống nhưng không hề có tiếng kêu ca nào cả.
Lâm Nha suy nghĩ một chút liền nghĩ ra cách, trước tiên phải dỗ ngọt Tiểu Dạ đã, nếu không biết lúc nào thì cái đứa bé bốn tuổi này sẽ đi mách tội mình cho An Tiểu Yêu biết.
Nhẹ nhàng kéo Tiểu Dạ vào lòng, tay xoa xoa lên đầu Tiểu Dạ, tuy ngoài mặt Lâm Nha giả vờ cười dịu dàng nhưng trong lòng thì lo lắng.
"Tiểu Dạ ngoan, vừa rồi không phải dì cố ý đánh con đâu, chuyện này con đừng nói với mẹ con nha, được không?"
"————"
Ánh hoàng hôn phía cuối chân trời tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Sau một ngày bận rộn, An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ quay về với mái ấm nhỏ của họ, ra đón hai người là khuôn mặt tươi cười của Lâm Nha cùng một bàn thức ăn nóng hổi. Cất túi xách đi, An Tiểu Yêu chạy lại ôm chầm lấy Lâm Nha.
Kể từ ngày Lâm Nha đến đây ở, cô đã có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn. Lâm Nha đối với cô và Tiểu Dạ rất tốt, An Tiểu Yêu vẫn luôn cảm kích Lâm Nha.
"Cám ơn cậu, nếu không có cậu không biết mình sẽ phải làm thế nào nữa."
"Nè, sao phải khách sáo với mình thế làm gì? Tớ còn muốn cảm ơn cậu nữa ý chứ. Thôi đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi ————"
Nụ cười dối trá che đậy tội ác xấu xa của mình, Lâm Nha liên tục giục An Tiểu Yêu đi rửa tay ra ăn cơm. Long Viêm Dạ nhìn quanh nhà một lượt thấy có chút kỳ lại, anh không thấy Tiểu Dạ đâu cả.
"Tiểu Dạ đâu?"
"À, hôm nay thằng bé thấy hơi khó chịu trong người. Tôi đã cho Tiểu Dạ uống thuốc và ăn cơm rồi, chắc bây giờ đã ngủ rồi."
Lâm Nha cảm thấy lo lắng, quả nhiên Long Viêm Dạ vẫn còn quan tâm đến Tiểu Dạ, cũng may cô đã chuẩn bị tốt rồi. Lâm Nha khẽ mỉm cười, giải thích qua loa với Long Viêm Dạ.
Nghe Lâm Nha nói thế, An Tiểu Yêu cảm thấy sốt ruột. Cô cũng không quan tâm đến ăn uống gì nữa, vội vàng chạy vào trong phòng Tiểu Dạ, sáng nay nó vẫn còn bình thường mà, sao giờ lại thấy khó chịu rồi.
"Tớ vào xem Tiểu Dạ thế nào đã ————"
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, An Tiểu yêu nhìn thấy Tiểu Dạ đang chui trong chăn, cô c