
Tác giả: Mính Hương Hoa Hồn
Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015
Lượt xem: 134921
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/921 lượt.
iểu Yêu.
Co người vào trong chăn, Lâm Nha lặng lẽ nhìn trận chiến giữa An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ. Lâm Nha làm như vậy, An Tiểu Yêu sẽ hết tình cảm với Long Viêm Dạ, và cô cũng trả thù được những gì mà Long Viêm Dạ đã làm với cô trong suốt bốn năm qua.
An Tiểu Yêu đã hết sức nên ném chiếc ô đi, ngồi thụp xuống sàn nhà mà khóc. Rốt cuộc Long Viêm Dạ là người đàn ông như thế nào đây, tại sao có thể đùa dỡn với tình yêu của cô, hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô? Long Viêm Dạ là một tên đàn ông vô liêm sỉ, không đang để mình yêu, lại càng không đáng để mình hi sinh.
Chuyện cũ cùng với chuyện hôm nay, An Tiểu Yêu sao không đau lòng chứ. Dùng mọi cách để dỗ dành cô, vì cái gì mà lại tiếp tục làm tổn thương cô chứ? Long Viêm Dạ, anh xuất hiện thêm nữa làm gì, để cuối cùng làm cho An Tiểu Yêu tôi phải đau đớn thế này, trái tim như vỡ nát ————
"Tiểu Yêu, em hãy nghe anh giải thích đi mà ————"
Thấy An Tiểu Yêu ngồi khóc, Long Viêm Dạ vội vàng mặc quần vào. Long Viêm Dạ rất muốn an ủi An Tiểu Yêu nhưng tay anh vừa chạm vào người cô thì An Tiểu Yêu liền hất tay anh ra.
"Long Viêm Dạ, đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của anh động vào người tôi ————"
"Tiểu Yêu, tớ xin lỗi ————"
Lâm Nha không cho Long Viêm Dạ tiếp tục nói thêm gì nữa, cô nhẹ nhàng mở miệng. An Tiểu Yêu ngước đôi mắt ngập tràn nước lên, lúc này cô mới phát hiện ra người nằm trên giường lại chính là người bạn tốt của cô, cơn tức giận trong lòng lại trỗi dậy, suýt nữa thì cô không chống đỡ nổi mà ngất đi.
Ngón tay run run chỉ vào Lâm Nha, An Tiểu Yêu không thể tin vào điều trước mắt.
"Lâm, Lâm Nha? ! Làm sao có thể? Tại sao có thể là cậu chứ ————"
Thực sự không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy, An Tiểu Yêu lại gục đầu vào đầu gối mà khóc. Một người là người đàn ông cô yêu sâu đậm, một người là bạn tốt duy nhất của cô, làm sao cô có thể chịu nổi sự thật này? Cô còn có thể làm gì, còn có thể làm gì nữa đây? !
Đầu óc An Tiểu Yêu hỗn loạn, chỉ biết khóc thật to. Không khí như không còn đủ để thở nữa, An Tiểu Yêu cảm giác như mình sắp ngạt thở đến nơi rồi. Lâm Nha và Long Viêm Dạ? ! Dù có thông minh đến mấy thì An Tiểu Yêu cũng không thể nghĩ đến chuyện Long Viêm Dạ lại ở cùng với Lâm Nha, đây đúng là một nỗi nhục lớn.
"Mấy người, có phải mấy người coi tôi như con ngốc không hả? Có phải không? Các người đi cho tôi, ra khỏi đây cho tôi ngay ————"
An Tiểu Yêu không chịu nổi nữa, không còn muốn gặp lại hai con người này nữa. Không còn nghĩ đến chuyện Tiểu Dạ ở phòng bên cạnh có nghe thấy hay không, An Tiểu Yêu chỉ muốn đuổi họ đi. An Tiểu Yêu đứng dậy, kéo chăn Lâm Nha ra, chỉ tay vào Long Viêm Dạ và Lâm Nha, muốn bọn họ lập tức cút khỏi nhà mình.
"Tiểu Yêu, xin lỗi ————"
Lâm Nha cúi đầu xuống, nhưng không có giải thích bất kỳ điều gì với An Tiểu Yêu cả. Đây là kết quả mà cô muốn, không nói gì cả, Lâm Nha lặng lẽ mặc quần áo vào. Lần này thì Long Viêm Dạ không có cách nào mà cứu vãn nữa rồi. Nếu trong lòng anh ta chỉ có mình An Tiểu Yêu thì đã không bị mắc bẫy của cô.
Chuyện đã xảy ra như vậy, chỉ có thể nói, Long Viêm Dạ không xứng đang với An Tiểu Yêu mà thôi!
Lâm Nha sau khi kết luận điều đó, lén nhìn Long Viêm Dạ đang đứng chết chân ở bên cạnh. Cả người Long Viêm Dạ cứng đờ giống như pho tượng, mắt nhìn An Tiểu Yêu đang khóc. Lâm Nha khẽ cười trộm ————
Sau khi Lâm Nha xuống giường, An Tiểu Yêu như nổi điên mà chạy tới, đem mọi thứ trên giường vứt đi. Những thứ này đều bẩn rồi, An Tiểu Yêu không muốn nhìn thấy chúng nữa.
An Tiểu Yêu xé rách mọi thứ trên giường, tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, nước mặt rơi đầy trên gương mặt. Long Viêm Dạ nhìn thấy An Tiểu Yêu như vậy cảm thấy rất đau lòng.
"Tiểu Yêu, em đừng như vậy mà————"
Bốp ————
An Tiểu Yêu không hề báo trước giơ tay tát thẳng vào mặt Long Viêm Dạ. Bây giờ An Tiểu Yêu đang rất hận, không biết phải làm thế nào mới tốt thì Long Viêm Dạ lại cố tình chường cái mặt ra làm gì chứ. An Tiểu Yêu chỉ muốn làm cho hai người bọn họ lập tức biến khỏi tầm mắt cô mà thôi.
Lần phả bội này so với trước kia làm cho An Tiểu Yêu càng khó chịu hơn, cô không chịu nổi nữa rồi, phải rời khỏi nơi này, ở lại đây cô sẽ không thể thở nổi. An Tiểu Yêu nhìn hai người vẫn đang đứng im trong phòng, cuối cùng cảm thấy không khí quá ngột ngạt không thở nổi nên quay lưng bỏ ra ngoài.
Đôi cẩu nam nữ này cuối cùng thì cũng đi! Căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, An Tiểu Yêu dựa vào tường rồi từ từ ngồi xuống. Không kìm nổi nước mắt nữa, nó chảy ra như vỡ đê, úp mặt vào đầu gối mà khóc, toàn thân An Tiểu Yêu không còn chút sức nào nữa. An Tiểu Yêu thầm than số phận không công bằng, than thở cảnh ngộ của mình ————
Một đôi tay bé nhỏ xoa nhẹ lên mái tóc An Tiểu Yêu, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy An Niệm Dạ đang mở tròn đôi mắt nhìn mình, đôi mắt ngây thơ nhưng chất chứa sự chín chắn của người lớn và u buồn. Vẻ mặt Tiểu Dạ đầy lo lắng.
"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không? Tiểu Dạ sẽ ngoan ngoãn, m