
Tác giả: Song Tử
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1342517
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2517 lượt.
y Anh Thư đi trên bãi biển dài và đầy gió. Gió biển làm bay mái tóc dài óng mượt của cô. Thiên Bào khẽ đưa tay vuốt lại tóc cho Anh Thư, sau đó nhìn vào ánh mắt Anh Thư mà nói:
- Chúng ta bị ép phải nói chuyện, nhưng tôi không biết nói gì với cô. - Thiên Bảo dùng đôi mắt đầy tình ý nói, miệng mỉm cười.
- Tôi cũng không có hứng thú nói chuyện với anh. - Anh Thư cũng mỉm cười đưa một tay lên gương mặt Thiên Bảo mà nói.
- Vậy chúng ta chơi một trò chơi vậy? - Thiên Bảo nắm lấy tay Anh Thư mà hôn lấy.
- Trò chơi như thế nào? - Anh Thư mỉm cười, đôi mắt tỏ ra rất là hạnh phúc mà ôm lấy Thiên Bảo khẽ nói vào tai anh.
Thợ chụp ảnh đang chọn những góc ảnh thật đẹp và tự nhiên nhất để chụp cặp tình nhân này. Không ai biết họ đang nói gì với nhau, chỉ cảm thấy họ diển rất đạt trong thật hạnh phúc hệt như một cặp tình nhân thật sự.
- Trò chơi trả lời câu hỏi. - Thiên Bảo nắm lấy tay Anh Thư mà kéo đi dưới làn nước xanh trong.
- Anh muốn biết gì về tôi sao? - Anh Thư mỉm cười bước theo phía sau.
Ra tới biển, Thiên Bảo ôm lấy bờ eo của Anh Thư đưa môi vào tai cô mà khẽ nói:” Cô có quan hệ thế nào với tổng giám\".
Anh Thư mỉm cười, tỏ ra e ngại:” Vì sao anh hỏi tôi câu đó, tôi là được RoYal mời đến.”
- Danh sách các cô gái được chọn từ đầu không hề có cô, vì sao đến lúc catting lại có cô xuất hiện. Không phải là có quen biết sao? - Thiên Bào buông Anh Thư ra khỏi vòng tay mình, tạo tư thế hai người nắm lấy hai tay nhau quay cuồng trên nước biển.
- Điều này phải hỏi tổng giám rồi. - Anh Thư cười tươi như hoa, diễn xuất của một ca sĩ khá thành công.
Thiên Bảo ôm Anh Thư trên tay, nâng cô lên quay một vòng. Anh Thư gương mặt trở nên hạnh phúc, quả là một cặp tình nhân trong mơ… ( vâng, đúng chỉ là mơ thôi)
Cả hai người đều diễn xuất khá thành công, những hình ảnh tự nhiên đùa giỡn giữa hai người yêu nhau được chụp một cách đẹp mắt và tư nhiên nhất. Xong buổi diễn, gương mặt Thiên Bảo quay về trạng thái lạnh như băng giá không quan tâm tới mọi lời khen của mọi người, Anh Thư cũng không khác, trở nên im lặng không một cảm xúc.
Xong phần chụp hình trên biển thì mặt trời cũng gần lặng phía đằng đông. Tuấn Khôi nhìn trên màn hình những bức ảnh mà bên kĩ thuật gửi để anh kiểm tra chất lượng xem ra khá hài lòng. Tuy cô gái tên Anh Thư kia chỉ là một ca sĩ nhỏ tên tuổi không nổi trội trong nước nhưng xem ra cô ấy có cách diện khá tự nhiên và phối hợp với Thiên Bảo khá là ăn ý. Đang ngồi suy ngẫm những bức ảnh trên máy tính thì tiếng gõ cửa phòng Tuấn Khôi vang lên, Tuấn Khôi bước ra mở cửa biết rõ người đến tìm mình là ai.
- Anh vào đi - Tuấn Khôi mở cánh cửa phòng mình ra, nhìn Thiên Bảo mà nói.
- Cậu đưa Rose đến nơi này với mục đích gì, cô ấy đang rầu rĩ vì nghĩ mình là kẻ vô dụng. - Thiên Bảo nhìn Rose buồn bã một mình liền tìm Tuấn Khôi hỏi chuyện.
Tuấn Khôi đi tới bàn làm việc trong phòng, ngồi xuống ung dung nhìn về phía Thiên Bảo mỉm cười nói:” Tối nay là cơ hội của anh, hãy thổ lộ với Rose đi.”
- Ý cậu là? - Thiên Bảo ngạc nhiên.
- Em đã dặn nhà hàng nơi này đặt sẵn một bàn ăn dành cho 2 người vào 7h tối. Bây giờ chỉ xem bản lĩnh của anh có mời được cô ấy hay không?
- Vì sao cậu lại làm ra những chuyện như vậy? Đây không phải là tính cách của cậu. - Thiên Bảo lạ lẫm nhìn Tuấn Khôi, không nghĩ một tồng giám trẻ tuổi nổi tiếng lại xem trọng việc của người khác như vậy.
- Vì Thiên Bảo trong lòng Tuấn Khôi này, mãi mãi là anh trai tốt nhất. - Tuấn Khôi đưa mắt nhìn Thiên Bảo mà nói, những hiểu nhầm của Thiên Bảo muốn xóa hết.
Thiên Bảo nghe Tuấn Khôi nói vậy, trong lòng có chút xấu hổ vì luôn nghĩ rằng Tuấn Khôi vì may mắn sinh ra trong nhà họ Trần mà được mọi người chú ý và không xem trọng người anh họ như anh. Xem ra Thiên Bảo đã nghĩ sai về em trai của mình.
- Em chỉ giúp anh đến đây, còn việc còn lại là tự bản thân anh cố gắng.
- Cảm ơn cậu, Tuấn Khôi.
- Được rồi, anh làm tốt lắm. Ngày mai khi chụp xong cảnh 3 chúng ta sẽ quay về thành phố. - Tuấn Khôi nhìn vào bảng lịch trình công việc mà nói, không muốn nói đến chuyện của Rose nữa.
- Tôi về phòng nghĩ ngơi trước. - Thiên Bảo nói rồi, quay lưng bước ra khỏi phòng Tuấn Khôi.
Buổi tối ở nơi này không khí khá mát mẻ so với cái nóng của thành phố. Rose đang ngồi một mình ngắm nhìn bầu trời đầy sao, cô chăm chù đếm từng ngôi sao một thật thích thú.
- Rose, sao lạo ngồi nơi này một mình. - Thiên Bao từ phía sau đi tới hỏi.
- Rose đang ngắm sao, ở thành phố thật khó để nhìn thấy bầu trời đẹp như vậy Thiên Bảo à. - Rose vui vẻ ánh mắt vẫn không dời bầu trời đen huyền bí.
Thiên Bảo cũng nhìn lên bầu trời đầy sao lấp lánh, nhưng những vì sao kia không quyến rũ bằng người con gái phía trước anh. Thiên Bảo đưa mắt sang Rose mà nói:
- Thiên Bảo muốn Rose cùng Bảo đến một nơi. - Thiên Bảo cười bí hiểm.
- Là nơi nào? - Rose bất ngờ.
- Chúng ta đi thôi. - Thiên Bảo cười rồi nắm lấy tay Rose kéo đi. Rose thì luôn tin tường vào Thiên Bảo nên không dằng co mà bước theo anh.
Thiên Bảo kéo t