
Lời Nguyền Của Người Bán Cá Thuần Chủng
Tác giả: Song Tử
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1342301
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2301 lượt.
chị gái cô cùng lúc bước ra. Hai người chạm mặt, cô biết chị gái luôn không thích mình nên cô tránh sang một bên để chị ấy đi trước, nhưng Thiên Kim lại gây hấn.
- Đâu dám, mời Phạm thiếu phu nhân đi trước. - Thiên Kim ra vẻ khing thường
- Chị không cần phải nhắc nhở em rằng nhờ có vị trí này nên chị mới có thể đứng tại đây. - Cô nói rồi lạnh lùng bước xuống.
- Mày, mày đừng vênh váo, tao sẽ là con dâu nhà Trần gia, đối với Trần gia thì Phạm gia chẳng là cái gì. - Thiên Kim tức giận nói.
Cô quay mặt lại nhìn Thiên Kim rồi cười: Chị gái, chị lại quên rằng Trần gia đã huỷ hôn rồi, vì chuyện này mà nhà ta chút nữa phá sản. Chị còn lại muốn gả về Trần gia, thật em không thể nghĩ ra. Chưa nói Trần Minh Trí cũng không hề có ý với chị.
Cô cứ thế mà bước đi không để ý đến Thiên Kim đang tức giận phía sau. Ngoài cửa, chiếc ferrari của Ken đã đậu sẵn trước cửa đón Rin, vừa nhìn thấy Rin anh liền xuống xe lịch thiệp mà mở cửa cho cô. Cô quay sang nói: Cảm ơn
Anh quay về ghế ngồi của mình, nhìn ngắm cô rồi tỏ vẻ không hài lòng nói
- Rin, đã nhiều lần anh nói em không được nói cảm ơn anh rồi.
- À, thật xin lỗi, em quên.- Cô bèn trả lời
- Và cả câu xin lỗi. - Lần này thì anh hơi khó chịu.
- À, được, em sẽ ghi nhớ.
Ken chạy xe đến Trung tâm thương mại Royal, nơi đây đặt một điểm bán hàng của Toàn Cầu. Cả hai đang sánh bước đi về đang trưng bày rất nhiều trang sức bằng đá quý, cô cảm giác như có ai đó đang nhìn về phía cô. Cô quay lại phía sau chỉ thấy dòng người qua lại, rồi cô tiếp tục cùng Ken đi về phía trước.
- Rin, em nghĩ cúng ta nên tặng gì cho Đoàn phu nhân. - Ken dịu dàng hỏi cô
- Em thật không thể nghĩ ra, anh cứ tuỳ ý lựa chọn. - Cô đưa mắt nhìn qua toàn bộ cửa hàng lớn này trả lời.
- Anh là đàn ông, làm sao khéo chọn bằng em. Em hãy chọn một sợi dây chuyền để tặng cho bà ấy. - Anh gợi ý
- Được, vậy chúng ta lấy sợi đang treo trong kia. - Cô chỉ đại một sợi dây chuyền đính đá đang treo trong tủ kính.
Một cô nhân viên trẻ nhận ra Ken liền nở nụ cười.
- Lê Hoàng thiếu gia, hôm nay dẫn tiểu thư đến chọn trang sức ạ, hai anh chị đã chon được gì chưa ạ?
- Cô lấy cho tôi sợi dây chuyền đang treo ở tủ. - Ken lạnh lùng chỉ tay về phía tủ kính
- Ôi, thiếu gia thật khéo chọn, đó là mẫu mới của chúng ta, thật rất hợp với tiểu thư. - Cô ta nịnh nọt.
- Thật là hợp với tôi sao? - Rin không nhịn được cười mà hỏi
- Vâng, sợi dây này được thiết kế theo hướng sang trọng mà dịu dàng. Nó giúp người đeo tôn lên vẻ quý phái và nổi bật hơn hết. - Cô nhân viên tiếp tục giới thiệu.
- Tiếc là nó không phải dành cho tôi, chúng tôi mua làm quà tặng? - Rin nói tiếp. - Là một phụ nữ đã có tuổi, chị nói xem nó có hợp với bà ấy.
Ken thấy Rin trêc chọc cô nhân viên thì cũng ngẫu hứng trêu ghẹo.
- Cô nói xem, nếu như sợi dây này tôi mua tặng cho bà ấy đeo thật sự hợp, tôi sẽ lên chức cho cô. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô bảo tiểu thư đây cũng đã già rồi nên rất hợp với trang sức dánh cho quý bà.
- Tôi… tôi. - Cô nhân viên ấp úng.
Rin thấy thật tội cô ấy nên thôi trêu chọc.
- Thôi được rồi, chúng tôi lấy sợi dây này, cô cũng không cần phải trả lời anh ta.
Cô nhân viên nghe vậy mừng rỡ chạy đi gói sợi dậy chuyền vào một chiếc hộp màu đỏ sang trọng. Ken quay sang hỏi Rin.
- Quà đã mua xong, em muốn đi đâu?
- Em muốn đến nhà Pi.
Nghe đến Pi, chân mày Ken hơi nhíu lại nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường nói: Không phải em nói cô ấy đã bỏ đi rồi sao?
- Em muốn đến xem cô ấy đã quay về chưa, em rất nhớ Pi.
- Được, anh đưa em đi.
Trên xe, anh quay sang dùng tay mình nắm lấy bàn tay cô nhưng bị Rin rụt lại Ken lên tiếng:
- Rin, anh muốn chúng ta kết hôn sớm hôn dự định?
- Vì sao? - Cô ngạc nhiên hỏi anh
- Vì anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn chúng ta sống chung một gia đình? - Anh nhẹ nhàng lên tiếng
- Em vẫn chưa sẵn sàng . - Cô nhìn ra phía đường dành cho người đi bộ, thấy một bóng dáng trông thật giống Pi, liền kêu to: Dừng xe.
Nghe cô hét, Ken liền thắng gấp lại, cô không nói gì cứ thế mở cửa xe chạy đi.
Bóng dáng phía trước cứ thế mà đi không quay lại, cô chạy theo đến một con hẻm vắng thì mất dấu, Rin nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai định dời bước đi về nơi lúc nãy thì phía sau có một chiếc khăn bịt miệng cô lại. Rin cố gắng vùng vẫy nhưng thuốc mê từ từ thấm vào cơ thể, làm cả người cô mềm những không một chút sức lực rồi từ từ thiếp đi.
Ken cho xe dời vào ven đường, sau đó đuổi theo cô nhưng không còn thấy cô nữa, theo hướng cô chạy mà tìm nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Tìm mãi và gọi điện cho cô không được nên anh lặng lẽ lái xe ra về trong đầu vẫn nghĩ Rin đang trốn tránh anh.
Buổi tối, Ken ăn mặc lịch lãm lái xe đến Trịnh gia đón Rin đi dự tiệc sinh nhật của Đoàn phu nhân, lái xe đến Trịnh gia anh bấm chuông vài tiếng thì có người làm trong nhà ra mở cửa mời anh vào nhà.
- Chào hai bác, cháu sang đón Rin đi dự tiệc sinh nhật.
- Không phải con bé từ sáng đến giờ đi cùng cậu. - Trịnh phu nhâ