
Tác giả: Đông Bôn Tây Cố
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341760
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1760 lượt.
từ từ sáng lên, làm nổi bật cả thành thị. Tần Vũ Dương bắt đầu gọi điện thoại cho Cố Mặc Hàm, những con số giống như đã khắc vào trong đầu cô, theo bản năng mà nhấn xuống.
Cô hy vọng có thể giống như lần trước tại Ô trấn sẽ nghe được giọng nói trầm thấp của anh, dù chỉ một từ cũng được.
“Xin lỗi, thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời không thể kết nối được…”
Một lần lại một lần, cái giọng nữ máy móc mà lạnh như băng không ngừng lặp lại, lòng cô cũng theo đó mà lạnh buốt lên, lạnh đến phát đau, đau đến không cách nào hô hấp được.
Cô thì thào tự nói, “Đều là lỗi của tớ, nếu không phải bởi vì tớ, Cố Mặc Hàm anh ấy vẫn sẽ tốt lành.”
Nước mắt Tần Vũ Dương không nén được mà chảy xuống, thì ra là thật, Cố Mặc Hàm thật sự không có ở đây. Nơi này đã biến thành như vậy, Cố Mặc Hàm bị thương như thế sao thoát khỏi đây được? Lần này anh ấy không phải đi Mỹ, không phải quay về Bắc Kinh, mà là thật sự rời bỏ cô.
Cô cùng Cố Mặc Hàm chia lìa cách biệt, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày âm dương xa cách. Thế giới của cô giống như thoáng chốc đã biến thành đen tối một mảnh, nhìn không thấy con đường phía trước.
Về đến dưới nhà Tần Vũ Dương, Lãnh Thanh Thu tiễn cô lên lầu, mở cửa, Tần Vũ Dương đứng ở cửa nói với cô ấy, “Về đi, tớ muốn ở một mình.”
Vẻ lo lắng rất rõ ở trên mặt Lãnh Thanh Thu, “Vũ Dương…”
Tần Vũ Dương cười khổ lắc đầu với cô, sau đó đóng cửa lại. Cô dựa vào ván cửa không nhúc nhích.
Cố Mặc Hàm, anh một lần so với một lần lại càng tàn nhẫn, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần bỏ rơi em, lần này còn ác độc hơn, thậm chí ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không cho em. Sao anh có thể làm như vậy, chúng ta có thể không ở bên nhau, em chỉ muốn anh sống thật tốt.
Cô đi vào phòng ngủ kéo ra một cái rương từ dưới đáy tủ quần áo, ở trên cùng là chiếc khăn quàng cổ ca rô cô đã mua cho Cố Mặc Hàm vào ngày bị bắt cóc đó, rất mềm mại. Còn có một cái chìa khóa. Cô cầm lấy khăn quàng cổ cùng cái chìa khóa nhét vào trong túi liền ra cửa.
Trời đã tối đen, gió đêm đã nổi lên, kêu u u, giống như là đang khóc. Tần Vũ Dương kéo quần áo cho kín, lái xe đến căn hộ của Cố Mặc Hàm ở thành phố C. Tần Vũ Dương bước ra cửa xe ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ kia, vẫn tối tăm.
Bọn họ từng ở chỗ đó từng có những ngày hạnh phúc nhất, buổi sáng Cố Mặc Hàm sẽ gọi cô rời giường, khi cô nằm ỳ trên giường thì sẽ hôn đến khi cô khó thở mà tỉnh lại mới thôi. Cố Mặc Hàm sẽ mặc tạp dề ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm. Buổi tối sẽ ôm cô ngủ.
Khuôn mặt tươi cười của anh hiện ra ở trong đầu, rõ nét như vậy, giống như anh thật sự đang ở ngay trước mắt, người trước mắt dần dần mờ nhạt, nước mắt nóng hổi chảy xuống hai má, gió thổi qua, trên mặt đau như dao cắt.
Tần Vũ Dương lên lầu, mở cửa đi vào. Bài trí bên trong không thay đổi chút nào, giống như bọn cô chỉ là đi ra ngoài một chuyến. Cô từ từ đi vào, ngồi ở trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn mọi thứ trước mắt.
Mọi thứ đều không có thay đổi, chỉ là người không còn.
Cô lại đứng dậy, từ phòng bếp thấy được phòng ngủ, khi đến thư phòng thì dừng lại. Hình như cô chưa từng đi vào thư phòng của Cố Mặc Hàm.
Đẩy cửa đi vào, một cái bàn rộng bên cạnh là một cái giá sách. Ngón tay Tần Vũ Dương quét qua từ trái sang phải, cuối cùng cô ngồi ở sau chiếc bàn. Trên mặt bàn đã được dọn dẹp thật trật tự, là tác phong trước sau như một của Cố Mặc Hàm. Cô cúi đầu mở ngăn kéo thứ nhất bên trái ra, bên trong là một cái hộp thật to.
Cô có chút tò mò, lôi lên mở ra. Bên trong là một chồng tài liệu thật dày. Tần Vũ Dương ngạc nhiên phát hiện những tài liệu này đều là về cô. Bắt đầu từ tốt nghiệp đại học năm ấy, mãi cho đến khi Cố Mặc Hàm trở về, dựa theo thời gian sắp xếp, có ảnh chụp có văn bản, rất cặn kẽ, có một số việc ngay cả Tần Vũ Dương cũng không nhớ rõ đã từng xảy ra.
Đằng sau mỗi tấm hình đều có bút tích của Cố Mặc Hàm, tiêu sái phóng khoáng.
Một tấm là vẻ mặt thất vọng của cô với dòng chữ phía sau: Bé con cố gắng lên! Em nhất định sẽ làm được!
Một tấm cô che miệng ngáp phía sau có dòng chữ: Bé con, phải chú ý nghỉ ngơi.
Một tấm cô nở nụ cười ngọt ngào phía sau lại có dòng chữ: Bé con, đừng cười tươi với gã đó như vậy, anh sẽ ghen!
Lại có một tấm cô đứng bên bờ biển vẻ mặt tràn đầy đau thương với dòng chữ phía sau: Bé con, em đang nghĩ đến anh sao?
…
Chỉ là một hai câu ngắn ngủi, nhưng lại kiên trì trong năm năm, mỗi ngày mỗi đêm hơn một nghìn cái. Thì ra, trong năm năm đó Cố Mặc Hàm đã làm nhiều như vậy, anh chưa từng nhắc đến trước mặt cô, cô cũng không biết.
Cô mở ngăn kéo thứ hai ra, bên trong là chiếc bông tai mà cô đã làm mất kia, H&Y. Sau khi cô phát hiện đã làm mất thì đã đi tìm rất nhiều nơi, nhưng vẫn không tìm được, về sau rốt cục cũng từ bỏ. Cô nghĩ, cô và Cố Mặc Hàm mới vừa chia tay, thì bông tai anh tặng đã không thấy đâu, có phải cái số đã định sẽ cách xa nhau rồi chăng? Hiện tại bông tai đã tìm lại được, cô cùng Cố Mặc Hàm có phải còn chưa kết thúc?
Trong ngăn kéo còn có một cái hộp màu lam chế tác tinh xảo, lúc Tần Vũ