
Tác giả: Đông Bôn Tây Cố
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341751
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1751 lượt.
Dương thấy nó liền đoán được bên trong là cái gì. Mở ra nhìn, quả nhiên đoán trúng. Là chiếc nhẫn đơn giản tự nhiên, kiểu dáng cũng không phức tạp, kim cương cũng không lớn, nhưng nhìn qua lại phát sáng rực rỡ. Cô lấy ra từ từ đeo vào ngón áp út của mình, vừa vặn không lớn không nhỏ.
Nước mắt Tần Vũ Dương từng giọt từng giọt rơi xuống, trái tim của cô như bị kim châm xuống từng chút một, một cái so với một cái càng sâu hơn, một cái so với một cái càng dùng sức, cô che vị trí trái tim, thất thanh khóc nức nở…
Ngày hôm sau Tần Vũ Dương đã ngồi trên phi cơ bay đến Mỹ, cô muốn nhìn cái nơi mà Cố Mặc Hàm đã sinh sống năm năm, cô muốn biết trong năm năm ở đó Cố Mặc Hàm rốt cuộc đã làm gì, đã để lại dấu vết gì.
Đại kết cục
Đã vài ngày không có nghỉ ngơi, sắc mặt Tần Vũ Dương không tốt lắm, tiếp viên hàng không đã mấy lần tới đây hỏi thăm cô, cô chỉ là cười lắc đầu. Cô nhớ tới lần trước ở trên phi cơ từ Đức trở về, Cố Mặc Hàm an vị ở bên cạnh cô, bàn tay to ấm áp mà khô hanh nắm thật chặt tay cô, cô tựa vào ngực của anh ngủ đến yên tâm thoải mái. Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, hai bàn tay mười ngón đan vào nhau, cô từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng Cố Mặc Hàm đang ở bên cạnh.
Hết lần này tới lần khác vẫn có người không để cho cô toại nguyện.
Hiện tại ngồi ở bên cạnh cô chính là một người đàn ông tri thức đeo mắt kính nhã nhặn vô cùng, trông cũng không tệ. Sau khi Tần Vũ Dương mở mang đủ kiểu đẹp trai khác nhau của sáu vị thiếu gia Phong Hoa, đối với loại động vật dễ nhìn này thì không quan tâm lắm. Anh ta xoay nghiêng người đối diện Tần Vũ Dương, bày ra nụ cười tự cho là rất đẹp đến bắt chuyện, “Vừa rồi lúc lên máy bay đã nhìn thấy cô, cô đem theo rất ít hành lý, là đi công tác ở Mỹ sao?”
Tần Vũ Dương quay đầu lại nhìn anh ta một cái, lễ phép mỉm cười, “Không phải.”
Đến khách sạn Tần Vũ Dương tắm rửa xong liền đánh một giấc thật sâu, khi tỉnh lại liền nghe được tiếng gió vù vù. Cô đi đến trước cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, liền thấy gió lớn cuốn lấy bông tuyết đầy trời, rất là tráng lệ, trên phố căn bản không có người đi đường.
Mở ti vi thì rất nhiều kênh đều đưa tin về cơn bão tuyết lần này, đồng thời nhắc nhở người dân phải đóng cửa sổ thật kỹ và cố gắng giảm thiểu đi ra ngoài. Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút rồi mở cửa sổ ra, gió mang theo bông tuyết liền lập tức tràn vào, lực đạo rất mạnh trực tiếp đem Tần Vũ Dương thổi lui về phía sau, rét lạnh đến thấu xương. Cô cố hết sức mới đóng được cửa sổ lại. Bông tuyết đi vào theo ấm áp trong phòng liền lập tức hóa thành nước, Tần Vũ Dương vuốt một lớp nước hơi mỏng trên áo lông, từ bỏ ý định ra cửa.
Cô gọi bữa tối ở khách sạn, sau khi ăn xong liền bắt đầu tra cứu bản đồ, xác định tuyến đường đi đến ngôi trường có uy tín trên thế giới kia. Sau đó đứng ở trước cửa sổ ngắm tuyết.
Cố Mặc Hàm, những năm đó khi anh gặp bão tuyết thì sẽ làm gì? Ở trong nhà trọ chơi game với bạn cùng phòng? Nấu ăn? Hay làm thí nghiệm trong phòng thực nghiệm? Hoặc là trốn ở trong chăn thoải mái ngủ?
Cô cảm thấy cái cuối cùng là ít có khả năng nhất. Ở trong ấn tượng của cô, Cố Mặc Hàm cũng không nằm lỳ trên giường, nếu như không có tình huống đặc biệt thì rất ít khi ngủ nướng, mỗi ngày đều là rời giường rất đúng giờ, tuyệt đối không muộn lấy một giây.
Tần Vũ Dương từng ở trong ổ chăn ấm áp đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn anh, vẻ mặt oán hận lẩm bẩm, “Cố Mặc Hàm, anh rốt cuộc là người của triều đại nào?”
Cố Mặc Hàm sẽ cúi người dịch lại một góc chăn cho cô, rồi hôn nhẹ cô, “Em ngủ thêm đi, ngoan.”
Sau này Cố Mặc Hàm nói cho cô biết, anh và anh trai từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội, cụ ông Cố cả đời đều duy trì truyền thống tốt đẹp của bộ đội, vẫn luôn yêu cầu như vậy với anh em Cố gia. Anh từ nhỏ ngủ nướng chưa được vài lần, nên sớm đã thành thói quen.
Tần Vũ Dương lúc ấy còn rất sợ hãi, “Vậy sau này khi em gả vào nhà anh chắc đến lúc đó sẽ không bị tước đoạt quyền ngủ nướng chứ?”
Lúc ấy trên mặt Cố Mặc Hàm cười xấu xa, “Đã tính toán dài hạn đến thế rồi hả? Gấp gáp gả cho anh đến vậy? Xem ra anh phải sớm quyết định thôi.”
Một câu nói lập tức nghênh đón tay đấm chân đá của Tần Vũ Dương, Cố Mặc Hàm cười lớn ôm lấy cô…
Tần Vũ Dương không tự chủ được cũng bật cười, đồng thời nước mắt tràn mi.
Thì ra, cô đều nhớ, tất cả mọi thứ đều khắc sâu trong đầu đến vậy.
Sau một tuần lễ, bão tuyết rốt cục cũng ngừng, mặt trời tươi đẹp chiếu rọi khắp thế giới này.
Tần Vũ Dương buộc xéo mái tóc dài thành đuôi ngựa, áo len dài màu hồng phấn thêm cái áo chẽn màu trắng, quần jean màu lam, giày vải ka-ki màu tuyết, cuối cùng là đội nón beret màu đỏ, phối với vòng tai thật to, Tần Vũ Dương nhìn mình trong gương, xem ra cũng giống một sinh viên đi?
Vừa đến trước cửa, cô dừng lại, trở về từ trong va ly lấy ra cái khăn quàng cổ ca rô hồng phấn kia quấn lên.
Đi bên đường, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là tuyết trắng xóa. Có lẽ đã lâu không ra ngoài, thời tiết vừa mới tạnh