Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Như Chưa Từng Quen Biết

Như Chưa Từng Quen Biết

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341310

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1310 lượt.

ô tức chết: "Thân là bà chủ công ty, em nỡ lòng đi tranh giành phần thưởng với các nhân viên khác sao?"
Thế là, cơ hội đầu tiên được tham gia trò chơi rút thăm trúng thưởng tại bữa tiệc cuối năm của Tử Kiều đã tan tành theo mấy khói.
Tăng Tử Kiều dù đi đến đâu cũng đều có người kính rượu chúc mừng. Nghe thấy mấy câu "phu nhân tổng giám đốc" là cô lại chẳng thể nào từ chối tiếp rượu được. Không bao lâu sau, cô cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Cho dù dưới sự đào tạo của Chi Chi bấy lâu nay, tửu lượng của cô phần nào cũng được cải thiện, thế nhưng đối diện trước những ly rượu chúc mừng tới tấp như vậy, cô thực chẳng thể nào ứng phó nổi.
Tăng Tử Kiều đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Tăng Tử Ngạo, thế nhưng hội trường quá đông người, cô càng nhìn càng thấy chóng mặt. Cô quyết định ra ngoài hóng gió, để đầu óc tỉnh táo lại đôi chút.
Vừa bước ra khỏi hội trường đãi tiệc, cơn gió mát lạnh ập tới, theo phản xạ cô co rúm người lại, thế nhưng cũng chính cơn gió lạnh đó khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn nhiều.
Phần kính trang trí đối diện hiện lên làn da trắng hồng, khỏe mạnh của Tử Kiều. Cô đưa tay nựng mặt, quyết định đi vào phòng vệ sinh rửa mặt để khuôn mặt đỡ nóng đỏ.
Vừa đi được vài bước, Tử Kiều đã đụng trúng vào một người phụ nữ. Cô tránh ra theo bản năng, không ngờ người đó lại gọi tên cô: "Tăng Tử Kiều."
Cô ngước mắt nhìn, Thường Ân Thuần đang đứng đó với khuôn mặt trắng nhợt. Thì ra là "đóa hoa bách hợp" thuần khiết đó.
Hôm nay Thường Ân Thuần mặc bộ lễ phục màu hồng nhạt, làm nổi bật nét gợi cảm, quyến rũ của bản thân, thực sự đối lập với chữ "Thuần" trong cái tên của cô.
Tử Kiều quay lại MK làm việc, vì đã rời khỏi văn phòng của Tổng giám đốc, nên cơ hội chạm mặt với Thường Ân Thuần cũng ít hơn, thế nhưng, cũng không tránh khỏi những khi gặp nhau ở văn phòng của Tăng Tử Ngạo. Thái độ của Thường Ân Thuần với cô vẫn bình thản như mọi khi, nhìn bề ngoài cũng có thể coi là khách khí, chẳng khác biệt gì so với trước kia là mấy. Có điều bây giờ mỗi lần cô tới văn phòng của Tổng giám đốc, Ân Thuần thường biết điều tránh đi chỗ khác, để lại không gian riêng tư cho cô và Tăng Tử Ngạo. Có lẽ xuất phát từ trực giác của người phụ nữ, cô cảm thấy biểu hiện biết điều mà cung kính này chẳng qua chỉ do Thường Ân Thuần cố tình tỏ ra mà thôi.
Tăng Tử Kiều nhìn Thường Ân Thuần nghiêng ngả bước tới, bất giác cau chặt đôi mày, người phụ nữ này chắc đã uống say.
"Chúc mừng cô, cuối cùng đã đạt được mong ước." Thường Ân Thuần chập choạng bước tới, câu đầu tiên chính là chúc mừng cô, thế nhưng sao nghe lại châm chọc đến vậy chứ.
Thường Ân Thuần nói thêm vài câu rồi chuyển đổi chủ đề: "Bộ váy hôm nay rất hợp với cô đấy."
Tử Kiều nheo mắt nhìn Thường Ân Thuần, câu này nghe chằng giống như đang tán thưởng, quả nhiên, ngay câu sau, cô ta đã bổ sung thêm: "Màu đen đích thực rất hợp với nội tâm đen tối, đáng sợ của cô."
"Cảm ơn!" Tử Kiều vẫn vui vẻ đáp lại Thường Ân Thuần.
Nếu không phải say rượu, Tăng Tử Kiều biết Thường Ân Thuần nhất định sẽ không ăn nói vơi mình như vậy. Phụ nữ khi say rượu rất đáng sợ, đặc biệt là những lời nói khi say vô cùng thẳng thắn, điều này cô hiểu rất rõ.
Sau mấy tháng tiếp xúc, Tăng Tử Kiều cũng hiểu rõ hơn về Thường Ân Thuần. Người phụ nữ này không thích nói nhiều, làm việc dứt khoát, rành rọt, là một nhân tài hiếm có. Cô không thể không thừa nhận, Thường Ân Thuần rất tài cán, chỉ có điều, cô thực sự không hợp với người phụ nữ này, bởi vì, đó là người phụ nữ có ý đồ đen tối với người đàn ông của cô.
Thường Ân Thuần cười nhạt rồi nói tiếp: "Báo cho cô một tin vui, năm nay, sau khi đón năm mới, tôi sẽ từ chức, sau này cô không phải phòng bị tôi nữa."
Tăng Tử Kiều khẽ nhướng cao đôi mày, khuôn mặt vẫn bình tĩnh hồi đáp: "Chúc mừng cô đã tìm được việc làm mới tốt hơn."
Nụ cười của Thường Ân Thuần dần dần biến mất, ánh mắt tỏ vẻ phẫn nộ: "Cô nhất định cho rằng tôi đã uống say, nói cho cô biết, tôi vẫn chưa say. Tăng Tử Kiều, thứ cô hơn người khác chính là có nhiều thời gian, chiếm được thời cơ, gần gũi địa lí cộng thêm cái thân phận khiến người khác thương hại mà thôi. Nếu không có những thứ đó, cô sẽ chẳng đạt được cái gì hết, có biết không hả? Cho dù cô thành công, tình yêu này mãi mãi đều có được từ ép buộc."
Hai đầu mày Tăng Tử Kiều càng lúc càng nhíu chặt lại, cô nhìn nụ cười nhăn nhúm của Thường Ân Thuần vài giây, sau đó lạnh lùng đáp lại một câu: "Cô đã say rồi!"
Nói xong, Tử Kiều chẳng muốn nhìn người phụ nữ này thêm một giây nào nữa, bèn quay đầu rời khỏi chỗ đó.
Tuy rằng ngoài mặt Tử Kiều tỏ ra không mấy bận tâm, thế nhưng những lời Thường Ân Thuần nói đích thực khiến trái tim cô đau nhói từng cơn.
Thường Ân Thuần đã nói đúng chỗ đau nhất của cô, đích thực, tình yêu của cô là do ép buộc mà có được. Nếu không ép buộc nhiều lần, có lẽ cô và Tăng Tử Ngạo sẽ chẳng có được ngày hôm nay.
Tử Kiều nhanh chóng bước vào phòng vệ sinh, vặn vòi nước, ra sức khỏa nước lên khuôn mặt nóng bừng của mình.
Dần dần, Tử Kiều đã bình tĩnh trở lại. Cô th


Snack's 1967